Biết trước sẽ đau em à nhưng mọi chuyện rồi sẽ qua,
Em vẫn còn tương lai em phải yêu thêm ai chẳng lẽ anh níu em hoài,
Mãi bận rộn như anh theo sau anh đôi khi em buồn anh nào đâu biết,
Sợ anh lo lắng nên em cứ mãi lặng im…
Anh ơi em đâu dám nói,
Khi con tim em đang bối rối,
Những lần mình hẹn nhau,
Những lần không thành câu,
Những ngại ngùng buồn vu vơ trong trái tim này,
Những lần ôm mộng mơ ôi tay nắm tay,
Biết làm gì giờ em nhận ra,
Từ thích thích thành yêu yêu rồi thương thương…
Nên em đành viết chiếc thư tình thư tình,
Để thay em nói hết tâm tư trong mình,
Mong anh đừng nói những lời từ chối,
Em chỉ cần biết tâm tư anh thế thôi…
Anh dừng chân, ngước nhìn trời cao vàng muôn ánh sao,
Để buồn đau, phủ lên bờ vai hao gầy,
Ngày mà ta rời xa, quay lưng về nhau, liệu đã có ai ngoành lại,
Cả hai bước đi vội vàng, (một) kết thức lỡ làng cho ta…
Nơi giọt sương, vẫn nằm lại trên dòng khóe mắt em,
Nỗi buồn dẫu ngàn năm thì cũng vẫn vậy,
Dư âm ngày nào, như vẫn còn bên tai nhưng nay đã theo bóng ai,
Rồi mai sau già đi, liệu anh có còn tiếc nuối…
Chẳng là gì cả đã là gì đâu,
Nếu từng đậm sâu thì cũng phai màu,
Tổn thương quá nên chẳng còn đau,
Buồn rầu thấy anh thương người sau,
Giờ ở trước nhau để anh nói ra câu là ta chẳng còn gì bấy lâu,
Em cũng buồn lắm cứ với ngần ấy câu từ,
Nước mắt rơi vì ngày mai em chẳng thể nguôi ngoai…
Có đáng buồn không? Câu chuyện tình của hai ta,
Người thứ ba xuất hiện, làm tình yêu đôi mình tan vỡ!,
Câu nói “mong anh hạnh phúc” là điều duy nhất em có thể làm được,
Cũng là điều cuối cùng em muốn nói với anh lúc này…
Khi màn đêm buông xuống, em ngu ngốc ngây thơ nhận ra,
Liệu rằng tình cảm đó có quá dư thừa với anh không?,
Để khi anh buông bàn tay, rẽ đôi câu hứa hôm nào,
Em như gục ngã, ở nơi tận cùng đau đớn…
Chào cơn mưa,
Làm sao cứ kéo ta quay lại,
Những rung động con tim,
Lần đầu hai ta gặp gỡ…
Chào hàng cây,
Làm sao cố níu tay nhau lại,
Để thấy nồng nàn,
Đang về trên đôi mắt em…
Chợt nhìn đôi bàn tay em run nắm lấy bờ vai rất lâu,
Cuối thu với anh là ngày khiến hai hàng mi rối bời,
Vì ngày ấy gặp nhau không ai dám nói một câu, chào nhau,
Cứ đắm đuối, cứ thế hát bài hát chia xa…
Đôi khi mây quên theo gió trôi,
Đôi khi môi quên không cất lời,
Vội tay vuốt làn tóc rối bời,
Nhìn theo gió về nơi cuối trời…
Con tim anh mang bao nhớ thương,
Gửi một tình yêu xa muôn phương,
Giờ em như một cơn mơ từng đêm anh nhớ,
Còn yêu em còn thương em mãi…
Anh, anh nào đâu biết em luôn cần anh,
Anh, anh nào đâu biết lòng này chỉ có anh,
Từng đêm em mơ, từng đêm em mong,
Mong đôi ta luôn có nhau…
Anh, như là tia nắng cho em bình minh,
Như là cơn gió muộn phiền đều xoá đi,
Mà sao hôm nay người quay lưng đi,
Cho mi em dòng lệ thổn thức…
Yêu anh em đâu dám mong gì hơn,
Được bên anh, nghe anh vỗ về,
Người đàn ông em yêu thương,
Người đàn ông, em trao trọn con tim…
Yêu anh em đâu suy tính hơn thiệt hơn,
Dù cho em, là cô gái nghèo,
Từng đêm thâu đến bên anh trọn cuộc vui,
Nhưng em nào muốn…
Mùa thu mang giấc mơ quay về,
Vẫn nguyên vẹn như hôm nào,
Lá bay theo gió xôn xao chốn xưa anh chờ,
Đoạn đường ngày nào hai ta từng đón đưa,
Còn vấn vương không phai mờ,
Dấu yêu theo trong vần thơ…
Chúng ta là áng mây bên trời vội vàng ngang qua,
Chúng ta chẳng thể nâng niu những câu thề,
Cứ như vậy thôi, không một lời lặng lẽ thế chia xa,
Chiều mưa bên hiên vắng buồn còn ai thương ai mong ai?…