Một đời vô danh đá sống vẫn thờ ơ,
Nhọc nhằn năm tháng, tháng năm nhọc nhằn thêm,
Đá sống không thật gần ai và cách xa mọi người…
Dường như không biết yêu và dường như không biết nhớ,
Vì con tim giá băng nên tâm hồn vô nghĩa,
Muốn sống đời tha phương,
Mòn gót bước mà thấy trong lòng như luôn luôn lẻ loi…