Lạc Trôi

Người theo hương hoa mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi
Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi

Son (Đức Nghĩa)

Em bước í chòng chành,
Trên con dốc í tuổi em,
Mặt trời tưng tửng lăn dài sau lưng thòn,
Chặng vặng cuốc mộc cua giòn í tiếng kêu xa…

Gập ghềnh kíp đoạn trường,
Tất ta tất tửi bước í tồng xường,
Ngại ngần i cái chi nợ nần I thế gian,
Í i a, i a í á í a a ya ha í a í a í a hơơơỡ…

Miền Cát Trắng

Một mình anh lang thang trên phố, nhớ mùa mưa qua,
Còn mình anh cô đơn nỗi nhớ những chiều mưa buồn,
Anh nhớ em mùa thu đầy nắng,
Anh nhớ em từng đêm mưa trắng lòng anh…

Đừng vội quên bao nhiêu yêu dấu tháng ngày bên nhau,
Từng nụ hôn ta trao khi đó biết giờ nơi nào,
Thôi nhé em tình trôi vào dĩ vãng,
Anh vẫn đi về nơi miền cát trắng mình anh…

Nỗi Đau Xót Xa

Từng ngày qua trong lòng anh vẫn như mơ,
Mỗi giấc mơ luôn có em trong vòng tay,
Ngồi kề bên em cùng nhau ngắm sao lung linh,
Thầm nguyện ước có nhau trọn đời.

Và rồi em đi xa vòng tay của anh,
Tình yêu giờ đã vụt mất,
Như cánh chim cuối trời không nói thêm một lời,
Bỏ lại con tim xót xa từng ngày.

Tình Yêu Và Nỗi Nhớ

Đã bao đêm anh thức viết thư tình,
Gửi trao em tình yêu và nỗi nhớ,
Trong đêm khuya vắng anh nghe lòng mình sâu lắng,
Ta xa nhau đã bao mùa qua…

Ánh trăng khuya lẻ bóng đứng một mình,
Gió bên hiên nhẹ ru làm nhớ thêm,
Đêm nay không có em bên mình cùng sưởi ấm,
Anh mơ ôm lấy em vào lòng…