Nước mắt cũng đã thôi ngừng rơi
Chuyện qua rồi thôi đừng nên nghĩ tới
Người đến người đi tự mình lau bờ mi
Rồi bình yên lại đến tại sao phải nghĩ nhợ.
Anh à nỗi nhớ trong em như quá nhiều rồi
Đừng làm con tim em mãi đợi có lẽ si mê anh quá rồi
Anh à phố xá đông vui như có người còn đang cô đơn
Vậy về nhà nhanh đi anh.
Tay đã buông nhưng tội lỗi, vẫn còn nắm đấy thôi
Sự lầm lỗi đổi lấy cả đời rắc rối
Ta ở lại vật lộn với nghìn câu hỏi
Câu trả lời là những ánh măt khinh khi.
Giữa bao nhiêu bộn bề của cuộc sống
Tự ta phải cố vươn vai đi tìm màu hồng
Cuộc sống hôm nay của ta là ta vẽ nên
Tương lai của mình thì phải do mình đặt tên.
Mỉm cười gạt nước mắt đi mà sống sông còn chia mấу dòng
Người ta đâu có quan trọng sao ta chưa thể buông
Muộn phiền đâu bám theo ta được mãi đâu thể đau đớn hoài
Bình minh rồi sẽ trở lại nhân sinh vô thường.
Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh
Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Cùng ra đi như định luật trời dành
Nắng bờ sông như màu trang vở mới
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?
Có phải em yêu ai rồi phải không em
Em hãy nói đi đừng giữ trong lòng
Trước sau gì thì người cũng ngoảnh mặt đi
Nên tiếc làm gì chuyện tình đã cũ.
Tôi thương một, người em gái nhỏ
Tuổi chớm đôi mươi nàng đẹp tựa tiên trời
Say đắm hồn tôi.
Cố xoá hết nước mắt vội rơi mau
Anh nào đâu có ngờ
Em giờ như mây lang thang lãng trôi hoài
Tìm em…trong chiều nhạt phai
Chỉ cần em bước qua cánh cửa
Ta và em, mỗi người một ngã đường
Đoạn đường ta đã đi qua, giờ như hoang vắng xa lạ
Một mình nhẹ bước cô liêu, đường quen ngõ vắng đìu hiu