Tại sao chẳng ai thay đổi
Tại sao chẳng ai có lỗi
Mà sao tình yêu đôi ta kết thúc thật rồi?
Vậy là những ước mơ của cả hai
Đã dở dang khi dừng lại
Vì ta chẳng có tương lai.
Mẹ ơi hãy thương vợ con
Như tình mẹ dành cho con vậy
Đời làm dâu như cây tầm gửi
Chẳng có gì ngoài hai từ “làm dâu”.
Cháy túi khô tiền hỏi mấy ai thương
Trắng đôi bàn tay hỏi mấy ai thương
Hôn nhân môn đăng hộ đối
Chữ tiền chữ tình chung đôi
Rày đây mai đó riêng tôi.
Đêm nằm mơ mộng tương tư
Ngỡ tưởng là em bên anh
Nhớ ngày đầu hai đứa vui đùa
Đi bên cạnh nhau lòng anh bỗng vui.
Giọt sương lấp lánh trên cánh hoa hồng
Đang nở đầy khắp sân
Khoảng trời bao la nói nói cười cười
Chỉ riêng có hai người
Thề bên nhau trăm năm không phai, lời anh nói em thế nào
Là thân gái khi yêu nên e ngại, em đâu biết phải làm sao.
Nhớ mẹ ngày xưa ngồi ôm con dưới cơn mưa
Gió lạnh đìu hiu nhà tranh vách lá lưa thưa
Ngọt ngào lời ru, thương con biết mấy cho vừa
Cơm lành cho con, còn mẹ tôi cơm cũ canh thừa.
Nếu mình chia tay thì em đừng khóc
Kiếm người hơn anh mà lấy làm chồng
Ở cạnh bên em xuân hạ thu đông
Còn bên anh chẳng hy vọng.
Vào một ngày không nắng chẳng mưa
Đôi ta tiễn đưa tình yêu ra đi
Về nơi ngã tư quen thuộc có hai người xa lạ
Mang khuôn mặt của chúng ta.
Tựa như những ánh sao trời
Lượn bay ở khắp muôn nơi
Màn đêm buông là lúc em cất lời
Mát lành như dòng suối tâm hồn mới chớm đôi mươi
Vô tư nơi rừng núi, chưa từng ghé chốn xa xôi
Vào một ngày nắng xanh, lảng tránh nhân duyên sắp đặt
Để rồi mình đi về phía chân đồi