Ai đi trong đêm gom hết ưu phiền, đổi lấy một lần ngủ yên
Ai đi trong đêm rải khắp cõi lòng, cơn mưa dài triền miên
Người không ngủ luôn có nhiều tiếc nuối, những tháng năm trôi xa tầm với
Nuối tiếc trong tôi là lầm lỗi, thêm lầm lỗi.
Vì vài lần gặp gỡ đã khiến con tim tôi ngu ngơ
Chạm vào con tim đêm trằng trọc vì nỗi nhớ
Người là đóa hoa liễu tỏa ngát hương thơm tôi dại khờ
Tình đẹp như mơ nay duyên đã lỡ ai đâu ngờ.
Một mình nơi góc phố xưa
Chờ anh héo úa, biết anh đã về chưa?
Em thật lòng đến thế mà sao anh nỡ dối lừa
Ngày tháng đi bên nhau giờ bỗng dư thừa.
Nếu em đã không còn là duy nhất
Mất nhau cũng đâu cần phải phân vân
Đắng cay em vẫn chịu nào ai thấu
Phải giấu đi đâu câu chuyện của hai ta.
Chiều buồn dần trôi xa cuối chân trời
Hoàng hôn dần phai như bóng em khuất xa thật rồi
Lòng anh tựa như con sóng, lạc mất bến bờ
Cứ thế trôi xa ngoài khơi chơi vơi.
Giữa thành phố chật chội một mình con lẻ loi
Phố xá tấp nập người, buồn phận mình cút côi
Chim én bay ngập trời báo xuân đã về rồi
Bài nhạc xuân vang lời làm lòng càng chơi vơi.
Nỗi đau này do tôi không thể ở cạnh bên em
Lối xưa này hãy để cho tôi một mình đi qua
Nỗi nhớ vẫn in sau khung hình phai dấu đôi nhân tình
Còn tôi với đêm cô đơn ngồi ôm trống vắng.
Hết yêu rồi thôi thì cứ nói ra
Đừng vờ lảng tránh chỉ làm thêm xót xa
Tự nhiên nước mắt lại rơi khoé môi chẳng nên lời
Đặt từng bước chân nặng nề chơi vơi.
Mưa vội rơi, em ướt đôi vai
Giống như anh thật nhanh rời bước
Quay lưng không chút nhẫn nại
Mất nhau rồi thì phân bua ai đúng ai sai
Còn có nghĩa gì đâu khi chẳng thể quay lại
Đường anh đi trải hoa mỗi chân em vướng cỏ dại.
Nếu chúng ta đừng gặp gỡ đúng lúc cô đơn
Hạt mưa rơi nhầm chỗ, ta chẳng nên yêu thì hơn
Và nếu như em chẳng lỡ say ánh mắt hôm nào
Thì đôi ta chẳng có lý do để bắt đầu.