Hết yêu rồi thôi thì cứ nói ra
Đừng vờ lảng tránh chỉ làm thêm xót xa
Tự nhiên nước mắt lại rơi khoé môi chẳng nên lời
Đặt từng bước chân nặng nề chơi vơi.
Mưa vội rơi, em ướt đôi vai
Giống như anh thật nhanh rời bước
Quay lưng không chút nhẫn nại
Mất nhau rồi thì phân bua ai đúng ai sai
Còn có nghĩa gì đâu khi chẳng thể quay lại
Đường anh đi trải hoa mỗi chân em vướng cỏ dại.
Nếu chúng ta đừng gặp gỡ đúng lúc cô đơn
Hạt mưa rơi nhầm chỗ, ta chẳng nên yêu thì hơn
Và nếu như em chẳng lỡ say ánh mắt hôm nào
Thì đôi ta chẳng có lý do để bắt đầu.
Năm tháng ấy ai đã bên em nắm tay
Dìu em đi qua bao đau thương mỗi ngày
Rồi hôm nay em buông lời nói chua cay
Thôi mình buông tay, xem như là duyên chẳng may.
Hỏi người mấy câu khi niềm tin đã phai màu
Ngoài mặt là anh em mà sau lưng sao lại nỡ
Buông cho nhau lời cay đắng dốc cho nhau câu phũ phàng
Khi ta đang hoạn nạn là anh em sao chẳng cưu mang.
Em, đã lâu rồi đấy
Chúng ta chẳng hỏi thăm nhau dù chỉ là nói vài câu
Chẳng còn chuyện trò sáng đêm
Chẳng còn vào facebook xem
Vì có lẽ ta đã lặng lẽ unfriend nhau rồi.
Đợi em ở góc con sông mình hay tới hẹn
Hình hài em đó nhưng sao lại sầu lắm lem
Muộn phiền phủ kín đôi mi làm em khóc nghẹn
Rằng mẹ cha xem mắt trao em cho một người lạ chẳng quen.
Ngày buồn nhất, trời đổ mưa phùn
Cả thế giới quay cuồng chẳng muốn vẫy vùng
Chuyện tình yêu, chuyện của hai người
Sao vẫn cô đơn sau nụ cười.
Vẫn nhớ một ngày thu sang ngoài trời cây lá chuyển vàng
Mình đã trao nhau một nửa sự thật
Em đã quá nhanh khi nói yêu anh
Đến cuối cùng cũng ở trong chiều buồn lá thu xa cành.
Mùa xuân xôn xao màu nắng xuân xanh
Tình xuân dâng nhanh đón mừng xuân mới.