Khi không bậu bỏ tôi liền
Bậu đi mất dạng tôi buồn ngẩn ngơ
Ví dầu nước lớn lém bờ
Bìm bịp kêu bậu hỡi nước lờ lững trôi.
We were fools, you and I, now we know it
We stood still as the days moved along
Love was ours but our eyes didn’t show it
Suddenly we can see we were wrong.
Buông bàn tay người đi, đi về nơi rất xa
Quên đi câu yêu thương bao nhiêu năm tháng qua
Lòng người dối trá tình này cũng phôi pha
Như người mong muốn mà.
Chúng mình dạo này không như xưa nữa
Không còn những đồng điệu như xưa
Chúng mình dạo này hay cãi vã
Gần nhau chỉ thấy bực tức với phiền hà.
Với những con đường, những ngôi nhà và những khu vườn
Với nắng trên đầu, nước trong hồ, trái trên cây
Với những ngọt lành mỗi khi người biết thương đời
Điều yên vui quanh đây nào đâu có xa xôi.
Buồn làm chi nữa em ơi
Người ta nay đã quên rồi
Chuyện tình yêu ở trên đời
Đôi khi đau nhiều hơn vui.
Sẽ có người yêu em hơn là anh
Những tháng ngày bên nhau nay phai tàn nhanh
Lời yêu thương hôm qua sao quá mong manh
Đường anh đi hôm nay lê bước vắng tanh
Cánh hoa tàn rụng rơi bên hiên nhà anh.
Anh xin lỗi vì đôi lúc xem nhau như người lạ
Anh xin lỗi vì đã nghĩ mọi chuyện rồi sẽ qua
Nhiều khi nước mắt em rơi nhưng anh đâu thấy
Toàn là những đắng cay mình em chịu lấy.
Này người anh thương ta mãi nhìn một hướng
Cho dẫu đi ngàn phương trong tim vẫn vương
Bình yên nơi đây có em trong vòng tay
Dẫu thế giới cuồng quay chẳng đổi thay.
Một cuộc tình sầu bi trong đôi mắt của kẻ tình si
Lý trí muốn quên đi chỉ vì
Ta yêu chẳng nghĩ suy yêu đến mất tất cả lí trí
Ta như đã hóa điên khi em rời đi
Con người kia trước đây đi đâu mất rồi.