Sau cơn mưa đêm qua ký ức bỗng ướt nhòa
Những mẩu chuyện cũng chẳng còn nhắc đến hai ta
Anh mang theo lý do em cũng không đắn đo
Để vội kết thúc những giấc mơ dài.
Nếu anh có người mới chỉ cần nói với em một lời
Em sẽ buông bàn tay tiễn biệt anh tới bên ai kia
Thật sự em rất vị tha nhưng người lại dối trá với em
Anh thấy có được không?
Cất tiếng hát bên trong cõi lòng từ lâu tan nát
Em cho rằng mỗi nỗi đau đều từ hôm đó
Từng có thời gian phải nếm vị mặn nước mắt
Muốn qua sai lầm thì trả giá đắt
Em mong sau tất cả mình có thể quên được người.
Em muốn chia mình ra làm hai một người được bên anh sớm mai
Dẫu sóng gió có chờ, ta vẫn luôn bên nhau
Em muốn chia mình ra làm hai sống kiếp người nơi phương trời xa
Để có thể đủ đầy tương lai.
Chỉ còn thấy anh trong sương mờ
Dòng người tiễn đưa anh về nơi đâu
Đeo khăn trắng trên đầu, khóc than âu sầu
Người ra đi em ở lại cùng những cơn đau.
Con nước êm trôi xuôi mái chèo thuyền em bơi
Nắng sớm dần lên trên cánh đồng cò bay lả lơi
Tấp nập xuồng ghe vui ngày mới
Câu hát câu hò vang nơi nơi
Miền Tây thanh bình vùng quê ân tình bức tranh quê mình.
Có đứa bé nó hỏi baba đâu rồi
Có đứa bé nó khóc nó đòi baba
Mama đã có nói baba đi làm ăn xa.
Trăm thương, ngàn thương không bằng người mà em nén lút bên đường
Đau hơn là không khóc được, vì chỉ mỗi anh thương
Cơ duyên là do ý trời, trời lại bắt hai ta phải xa rời.
Thắng sao được số kiếp nên thôi.
Gặp nhau giữa gió sương cuộc đời
Vô tình em đã thấy được người
Như nắng soi rạng ngời, ngọt ngào mắt môi.
Ngân nga câu hò ơi trên sông vắng đò đò hỡi ở đâu
Cho tôi nhắn người tha phương xứ đời lắm nỗi lầm than
Bôn ba phong sương đầy gian khó lo cơm không no mặc không có
Khổ tận cam lai trần gian đầy ải bi ai.