Nhớ chuyện ngày xưa bé thơ
Ngồi trong lòng bố lái xe đi chơi khắp nơi
Đi đến nơi đâu yên bình xa xôi thảnh thơi
Bố kể con nghe những câu chuyện thời ngày xưa.
Ký ức ai đánh rơi bên kia đường
Nỗi nhớ loay hoay vô tình nhặt được
Cứ ngỡ ai đến gửi duyên trao nợ
Biết đâu được họ chỉ quá giang qua đoạn tình vỡ.
Đừng cho họ dắt nữa, em đâu muốn qua đường
Vì ai sao đến nay em còn vấn vương
Lệ hoen màn đêm sương, đôi chân bước vô phương
Sao còn mong, dẫu đã mang bao nhiêu tổn thương.
Cũng đã một thời gian qua lúc ta kiên định chia xa
Từng lời anh lúc đấy không hay để em chấp nhận buông tay
Ngoài mặt anh trông cứng rắn nhưng bên trong lại ôm nước mắt
Vì chọn yêu anh khiến thanh xuân em mang thật nhiều cay đắng.
Thương em từ lúc anh mới nhìn
Nụ cười thẹn thùng đôi mắt xinh
Người ta nói gặp mặt lần đầu hai ta đã yêu nhau rồi
Là duyên kiếp trước, kiếp này sẽ sánh đôi.
Tôi đang sống với những muộn phiền trong đầu
Sống giữa dòng đời đầy bon chen tính toan
Đôi khi muốn vứt hết chẳng cần nghĩ ngợi
Vứt hết ngày dài mà rong chơi thế gian
Mưa mùa thu từng sợi dài dịu ngọt
Em trong anh, ta bên biển chiều nay
Sóng cuộn mình nhớ cồn cào tung bọt
Gió nô đùa biển trắng sóng mưa bay
Phút giây gặp người mang vấn vương gieo mầm trong kiếp sống vô thường
Thầm thương trộm nhớ long lanh lấp lánh như ngàn ánh dương
Chỉ xin một kiếp nắm tay người chẳng ngại năm tháng hay duyên trời
Vẹn nguyên cảm xúc như ban đầu bao hẹn thề đắm say
Từ ngày anh đi mần ăn xa em luôn trông ngóng anh về
Mong sao năm tháng dần qua mau để đôi mình gặp nhau
Anh nhớ những buổi chiều đôi mình ngồi trên bờ đê
Anh trao câu ước thề rồi ngày mai anh sẽ trở về.
Ngày mình… rời xa
Anh có tiếc cho tình ta?
Ba năm người thương bỗng hóa thành lạ
Bầu trời dường như vụn vỡ dưới bàn chân em đi
Ai biết một ngày em sẽ khóc vì những điều làm em vui.