Mưa mùa thu từng sợi dài dịu ngọt
Em trong anh, ta bên biển chiều nay
Sóng cuộn mình nhớ cồn cào tung bọt
Gió nô đùa biển trắng sóng mưa bay
Phút giây gặp người mang vấn vương gieo mầm trong kiếp sống vô thường
Thầm thương trộm nhớ long lanh lấp lánh như ngàn ánh dương
Chỉ xin một kiếp nắm tay người chẳng ngại năm tháng hay duyên trời
Vẹn nguyên cảm xúc như ban đầu bao hẹn thề đắm say
Từ ngày anh đi mần ăn xa em luôn trông ngóng anh về
Mong sao năm tháng dần qua mau để đôi mình gặp nhau
Anh nhớ những buổi chiều đôi mình ngồi trên bờ đê
Anh trao câu ước thề rồi ngày mai anh sẽ trở về.
Ngày mình… rời xa
Anh có tiếc cho tình ta?
Ba năm người thương bỗng hóa thành lạ
Bầu trời dường như vụn vỡ dưới bàn chân em đi
Ai biết một ngày em sẽ khóc vì những điều làm em vui.
Tôi đi qua tháng Mười năm ấy
Giấc mơ lúc xưa vẫn còn nằm đây
Tôi đi qua đền đài cỏ cây
Ngỡ như trông thấy em mỉm cười đâu đây.
Chuyện tụi mình chia li ngồi nghĩ có khi
Thấy âu cũng là hợp lí
Vì ngày càng thêm suy tình cảm bách bí
Bước xa là chẳng khả thi.
Rượu ngọt này ai uống mà say
Tình nào người mang tới sầu cay
Giọt lệ này ta khóc vì ai
Buồn thật nhiều hoa cũng tàn phai.
Chắc cho anh về căn nhà của anh
Chẳng còn gì vui nữa
Chẳng còn không gian chứa.
Ánh sáng của sự hào nhoáng làm che khuất anh mờ đôi mắt
Bỏ lỡ em lại đằng sau người tủi thân giữa những u sầu
Anh vẫn lầm đường lạc lối sự ích kỉ đã vẽ nên tội
Vượt quá giới hạn em phải buông thôi.
Em nói anh nghe xem nào em muốn yêu người ra sao
Thương em chiều em thế nào anh đây chưa tốt chỗ nào
Em muốn yêu bao nhiêu người sao em một lời không nói
Hay anh nói những lời chạm vào trúng tim đen em rồi.