Anh ơi thanh xuân đời em con gái nó qua mau
Bao nhiêu năm qua vẫn chưa có ai đón chào
Trông mong gì đâu giàu sang phú quý lắm bạc vàng
Chỉ mong đời không thay đổi em sẽ theo chàng.
Nếu một lời xin lỗi được nói ra đúng lúc em cần
Thì có lẽ đã cứu vãn được chuyện tình đã phai đi bội phần
Chúng ta đều nghĩ ai cũng là người tổn thương
Bàn tay lỡ buông ra một lần rồi xa nhau.
Verse
Mùa thu tới, mùa thu tới còn đâu lá xanh xuyên qua hàng cây
Đêm dài hơn trước hiên nhà
Ngày tới, mong chờ thêm chút nắng vàng
Trôi dài trên phố vắng, ngày nào em còn đó (huh huh huh)
Có những vết thương dài theo năm tháng không thuộc về ai
Mỗi lần ta muốn quên là nỗi đau không bờ không bến
Mênh mông giữa cuộc đời nhưng vừa trong tâm trí một người
Tìm đâu để thấy nụ cười của em?
Đời có những lúc buồn đời có những nỗi sầu
Màn đêm tối giăng lắng nghe hiu quạnh
Nào có ai thấu hiểu là ta đã quá đau
Hàng trăm vết thương sao khâu lành đây?
Ta đến bên nhau nhiệm màu cạn sầu
Như giấc chiêm bao mình thường nguyện cầu
Nung nấu tương lai đường dài còn hoài
Ai ngỡ chông gai nhọc nhằn mệt nhoài.
Chỉ cần em vui là anh cũng thấy đủ rồi
Những nỗi cô đơn anh có thể chịu nổi
Người cầm tay ai mà sao đôi mắt sáng ngời
Quên mất anh rồi bởi em tìm được người xứng đôi.
Ngày hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời
Được cầm tay em cùng em bước lên lễ đường
Cám ơn em đã cùng anh vượt qua những thăng trầm bão tố mưa sa
Dẫu có những lúc giận hờn ta vẫn luôn kề bên.
Mười năm bên nhau tình đậm sâu
Thời gian qua mau chẳng lâu
Ai nói sẽ chờ để câu hứa, giờ hững hờ
Nhành hoa rơi tan vỡ trong một góc trời.
Anh nói yêu em thật khẽ
Lời ngọt ngào thương mến
Nhưng sau lưng em lại dối
Trái tim anh tan vỡ