Thu kia đang thay lá mùa sang cô đơn quá
Từng dòng người mỗi ngã lạc nhau giữa ngàn hoa
Ai đi xa có nhớ lần đầu mình gặp gỡ
Trời nhuộm màu nên thơ tờ mờ giữa hoàng hôn.
Chúng ta rời xa, ngày tháng vô tình qua
Mất nhau đời ta liệu có thể yên bình hơn.
Nhìn em khóc anh chẳng biết phải làm thế nào
Lệ tuôn rơi nước mắt em hòa cùng với mưa
Lời chia tay em đã nói trong tiếng nấc nghẹn ngào
Phải làm sao khi anh đã đánh rơi.
Ngày mới lại tới, một ngày nữa trôi qua rồi
Cảm giác ấy cứ lớn thêm, mỗi đêm anh lại bối rối
Tình yêu này tôn thờ anh giống như kẻ khờ
Cứ mong chờ, cứ ngẩn ngơ, trong mộng mơ.
Tối qua vừa về đến nhà
Mẹ còn đứng chờ, và mắng ta
Sáng nay, chẳng ai la nữa
Mặc ta ngủ quên tận trưa.
Phía dưới giấu những nỗi buồn quá khứ
Bên trên chỉ thấy vu vơ câu chuyện vui
Bên trong thế giới ngổn ngang và vụn vỡ
Bề ngoài che giấu bằng những tiếng cười.
Nhìn từng cơn sóng xô cuốn hạt cát xa nơi bến bờ
Nhìn bầu trời không nắng làm mây đen mịt mờ phủ giăng
Sao đời lại tàn nhẫn để vầng trăng lơ lửng giữa trời
Một khi nắng lên rồi đâu ai cần tới.
Bao ngày xuân đã qua em muốn theo anh về nhà
Để làm dâu bên anh đến già
Người ơi còn chi nữa đâu số kiếp đã có an bài
Để cho ta bên nhau lâu dài.
Chuyện về người thiếu nữ, thơ ngây ở tuổi xuân thì
Nàng như hoa trinh nữ, e thẹn mọc phía ven đường
Thu mình khi giông bão, nàng đẹp nhất bên ánh mặt trời
Chưa một lần thương ai trong đời.
Cong cong hình chứ S kéo dài tận trời xanh
Nối vòng tay thân ái khắp nơi là người Việt Nam
Gửi ở đây lời chào Bắc Trung Nam như nhau
Tinh thần ta đoàn kết khắp năm châu.