Nỗi Nhớ Vô Hạn

Từng yêu cả một thành phố vì nơi đó có một người
Từng rất ghét hi vọng gặp em mới thôi vô vọng
Từng nhớ cả trời mưa gió trên phố mình đứng chung ô
Nhưng đến cuối cùng còn lại anh giữa đời bão giông.

Nơi Vực Nơi Trời

Thực tại ta khác nhau chuyện mình đã chấm hết
Lụi tàn lời hứa đầu cay nhói trong lòng đau
Xưa ta chỉ ước ao bên nhau chẳng giông bão
Còn giờ thì như nào mình anh phải làm sao.

Vắng Em Rồi

Chiều tím hoàng hôn
Đường vắng thưa người
Lặng lẽ hờn tâm
Về đâu mái tóc xưa
Tủi lệ nhòa đôi mi nhớ
Trà thơm vẫn đợi chờ
Miền trao cảnh cũ xưa buồn hắt hiu

Bữa Cơm Không Lành

Bất đồng mọi quan điểm đúng không bản thân thì than trách đối phương
Nửa kia rồi cũng sẽ đổi thay
Tốt với cả thế giới đúng không nhưng một nơi ta là gọi nhà
Thì vô tâm cả hai mình đều mình vô tâm

Đời Như Canh Bạc

Trần gian là nơi giăng lên cạm bẫy đời
Hiểu thấu lòng nhân ra sao chỉ có trời
Tính toan, lọc lừa ẩn trong tiếng cười
Ngước lên nhìn đời còn quá đỗi điều thị phi