Có Đôi Lúc Hỏi Cô Đơn

Bước chưa hết một cơn mưa mà chúng ta thành người xưa
Để hạt mưa rưng rưng nhìn chữ yêu bỗng hóa vô thường
Chẳng ai muốn mình tổn thương dành hết tất cả nhận lại bằng không
Chẳng một ai nhẫn tâm tự mình mang hạnh phúc đổ sông.

Rơi Khỏi Quỹ Đạo

Nụ cười như nắng ấm chiếu sáng nơi anh
Vị ngọt tựa bờ môi lấp lánh vây quanh
Ngàn vạn vì sao trên cao
Phút chốc như vội tuột mất khỏi vòng quỹ đạo
Chìm đắm vào trong đôi mắt em.

Định Nghĩa Về Cha

Cuộc đời con chỉ có mẹ ở bên mỗi ngày
Là một tay mẹ chăm sóc con bấy lâu nay
Tuổi thơ con lớn lên từng ngày mãi không thể đủ đầy
Vì thiếu đi một người là cha ở đây.

Chấp Nối

Trong cuộc đời em, tình yêu là những tổn thương
Yêu thương lầm lỡ là dối gian là nước mắt
Nên em sợ lắm sợ đắm say trong tình yêu
Để được gì, toàn là cay dắng

Em Đau Lắm Anh À

Mất bao lâu để ta mới có được nhau
Đoạn đường yêu thương mà ta cứ ngỡ sâu đậm
Nhưng sao giờ đây, chỉ tồn tại nỗi cô đơn vô tận
Mỗi đêm âm thầm nhìn lại chỉ còn nỗi đau.

Vì Ánh Mắt Ấy … Chúng Tôi Đi

Những ánh mắt trong veo như thầm khóc
Tìm miếng cơm giữa cuộc sống đời thường
gót chân trần giữa bụi đất còn vương
Những ánh mắt long lanh như tìm kiếm
Bao tình thương hơi ấm của lòng người
Đi về đâu ? cha là ai?, mẹ là ai?

Thời Gian Nào Phai Dấu

Em, kể từ ngày nhớ nhung
Cả cuộc đời rối tung vì phút giây nào lòng anh cũng thấy thật đau
Vì là người đến sau để rồi khi thấy nhau bao lần
Anh giấu nỗi đau phía sau nụ cười.