Verse 1:
Em, ngày em đánh rơi nụ cười vào anh
Có nghĩ sau này em sẽ chờ
Và vô tư cho đi hết những ngây thơ
Anh, một người hát mãi những điều mong manh
Lang thang tìm niềm vui đã lỡ
Chẳng buồn dặn lòng quên hết những chơ vơ
Sẽ giữ mãi trong lòng giây phút lần đầu
Người đến bên anh, có phải cơn mưa rào trong ký ức
Cầu mong cơn mưa, chẳng đi qua, để bao yêu thương không rời xa
Biết chăng em, nơi trái tim anh thật thà.
Dừng lại nơi đây, nghe gió lay, nghe tiếng lòng em sắp tỏ bày
Nào mình ôm lấy đôi vai gầy, nào mình xoa đôi tay này
Em mau ngước nhìn, trên phố ngày đang trôi rất xinh
Phía bên nương lúa vàng sẽ chín, sớm mai khi bình minh.
Em nằm bên thềm đón tia nắng mềm
Chào mùa tinh khôi, chào mùa hoa trôi
Khắp những phố phường.
Ai cũng nói biển thật mênh mông cho đến khi thấy những đau lòng
Cũng cuộn trào như ngàn con sóng, cũng gào thét như ngàn bão giông
Ai cũng nói bao la tựa mây trời mà đâu thấy xót xa trong lòng tôi
Cũng vô tận như biển trời đấy thôi khi mất đi một người.
Mưa rơi ngoài sân
Mà ướt hết ở trong lòng
Triệu giọt mưa biết đâu là giọt cuối cùng
Như thế giới rộng lớn
Vạn người khách qua đường
Giá như mình biết ai cuối cùng để khỏi yêu lầm.
Khi gặp em, anh tưởng đâu trời xanh
Đã se duyên cho anh và em được hạnh phúc
Bên cạnh anh, em đã luôn cười tươi
Anh cũng vui, mỗi khi trông thấy em cười.
Liệu rằng có kiếp sau để không chờ đợi
Phận nhân duyên trái ngang đời em nổi trôi
Bữa cơm trắng có mỗi mình em
Rồi mỗi tối cũng mỗi mình em
Bên chiếc gối trống trơn em thấy cô đơn.
Thức giấc mỗi ngày là khi màn đêm vừa kéo về
Tiếng chuông ngân dài, nhưng vẫn không thấy một ai
Bờ vai nhữ rã rời, con tim em muốn dừng lại thôi
Kết thúc câu chuyện cũng là lúc không ai bước tiếp.
Yêu một người mang trái tim tổn thương lâu rồi
Yêu một người chấp nhận sống trong chơi vơi
Đau đớn nhiều nhưng trái tim vẫn muốn thấu hiểu
Vì em là người con gái anh yêu.