Cũng sẽ đến lúc ta phải xa cách nhau
Vì đôi bờ vai run lên khẽ run ngày tháng tư, khi đông tàn
Quay lại nơi khi ấy hẹn hò
Lúc ban đầu, trái tim gặp nhau, giờ trái tim quặn đau
Hợp tan là bao lâu?
Có khi nào hai đứa mình
Cùng chạy trốn trên chuyến xe ngày xưa
Mà đôi ta khi mới bắt đầu
Ngày gặp nhau đôi còn có đôi
Nếu em còn một giấc mộng đẹp
Cho anh được gần em suy tư thêm một chút
Anh nhìn em, anh chờ em
Cả hai ta như cuốn lấy nhau rồi
Phải không … Phải không ?
Có một nơi con gọi là nhà
Có một nơi con đã lớn lên
Nơi lũy tre vang tiếng gà sáng
Nơi tuổi thơ nô đùa ngoài đồng
Cùng đám bạn thân nghịch khắp con sông
Nơi tiếng dế gáy vang những đêm mưa
Râu tôm nấu với ruột bầu
Em chan anh húp gật đầu khen ngon
Mai sau nên nghĩa cau trầu
Thương nhau thương đến bạc đầu nghe anh.
Thành phố cứ như thêm nặng nề
Sau buổi chiều tan ca
Mang những ấm ức cùng đi về
Từng thoáng cứ thế siết chặt lấy tôi
Dường như lá đang gọi dường như thu đang vẫy tay mời.
Em thật ngay ngô như một nhành cây khô
Nương tựa vào cổ thụ, lại yêu nhầm người tiều phu
Người dành vài câu ngợi khen, em ngỡ đâu lời ước hẹn
Còn anh tặng em đóa hồng em lắc đầu nói không.
F#dim]F#dim]
Anh chẳng biết được đâu em đã thương anh từ lâu thật lâu
Chỉ vì tính em khó nên chẳng thể nào nói được câu
Em yêu anh, em thương anh
Này anh có biết không
Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở về con số không
Cả bầu trời sụp đổ sau ngày bão giông
Tìm mãi chẳng thấy cầu vồng ngược lại toàn nỗi thất vọng
Cả thanh xuân em như cơn ác mộng.