Bên ghềnh khuya thanh vắng
Lặng nghe sóng biển ru
Hồn miên man giấc mơ
Phiêu lãng riêng mình ta
Bao yêu thương khát vọng
Tình ôm ấp dài lâu
Đời như cơn gió qua
Ôi giấc mơ phù du
Dưới cánh đồi mấy tán cây đâm chồi
Trên lưng trâu em ngồi í a
Em ngóng lên trên trời mong ước mong xa vời
Ôi ới a ông giời biết không
Giữa màn đêm khuya vắng một bóng dáng ai lang thang trĩu nặng
Đôi bờ vai héo hon phải chăng ai đã làm em khóc
Say rượu nồng men đắng người ta có yêu thương em thật lòng
Hay chỉ là thoáng qua buông lời dèm pha.
Giàu nghèo gì cũng trở về bụi cát
Trần gian sao vẫn tham sân si hoài bị đát
Trăm lời vạn miệng dệt thêu muôn nghìn
Ghét và thương chỉ khác nhau một ánh nhìn.
Đời người như bức tranh tô màu
Giàu nghèo rồi có khác chi nhau?
Đốt lên cũng hoá thành tro tàn
Vậy mà nghèo khó người đời rẽ bán.
Dù hôm nay cố vui cuối cùng sẽ qua
Còn bao giây phút bên cha
Và rồi con ước ao giá được quay lại
Tuổi thơ cha cõng trên vai.
Đâu phải thật tâm yêu ai hết lòng
Anh sẽ nhận được điều mà anh mong
Chia tay rồi xong ôm bao nỗi lòng
Mai ta hết rồi chẳng còn chung đôi.
Màu xanh của lá hắt nắng rơi trên đường quen
Buổi chiều hôm ấy chỉ biết nói ra là buông
Người đi đâu đó mơ hồ giống như màn đêm chôn chặt
Gửi những tháng năm qua giọt buồn để lại em về nơi ấy.
Mùa xuân ơi! Ta nghe mùa xuân hát bên kia trời
Ðồi núi xanh ngời, đâu đây tiếng đàn cầm buông lả lơi
Ðâu đây tiếng đàn tôi nghe tả tơi
Tôi nhận ra mình đã chết từ lâu chết ngay lúc sinh ra đời
Có khi nói không nên lời tôi thường hát vào trong câu ca
Tôi nhận ra mình đã rất khổ đau cứ như chiếc xe không ngừng
Thói quen nghĩ suy không chừng tôi thường hát vào trong câu ca