Ngày thật dài nếu như vắng em
Đời thật buồn khi không có em
Nghe mùa đông vây kín tâm hồn
Còn đâu vòng tay ngày nào bên nhau ấm nồng
Chỉ có riêng anh đợi chờ này người hay không.
Nắm lấy chiếc lá vàng rơi một chiều thu nơi phố quen
Tìm hoài nhưng sao chẳng thấy bóng dáng nụ cười của anh
Những tháng năm em quá khờ trao anh trọn cả trái tim
Sau bao ngàn thương đau em đã không còn ngây dại.
Ngồi đây bên em ngồi hát khúc ca lứa đôi
Từ dạo được vui anh mơ ước những điều xa xôi
Vòng tay ấm êm trao nhau nụ hôn đắm say
Cùng chung mái nhà là hạnh phúc của hai chúng ta.
Muốn bên anh thiệt lâu
Đến bạc mái đầu làm dâu má anh
Ở nơi phố thành xa
Mà có mệt quá thì về bên em.
Mẹ gian nan mang nặng đẻ đau ôm ấp con những khi trời đông
Mẹ nuôi dưỡng con bên dòng sữa dáng hao gầy
Mồ hôi cha đong đầy biển khơi bao nắng mưa vai cha nặng mang
Vết chân chim hằn trên đôi mắt tóc bạc màu.
Đêm nay một mình, nhấp chén say tình
Thời gian trôi thật nhanh, đã qua thời xuân xanh
Nhìn lại những dĩ vãng mà lòng ngập tràn bao xót xa.
Tráp đỏ mâm trầu đàn trai rước dâu về làng
Má phấn môi hồng tuổi xuân dở dở dang dang
Ngược về miền Tây em theo anh về xứ lục bình
Kết tóc se tình cho đôi mình bạc đầu trăm năm.
Từ khi gặp em, anh biết mình đã đổi thay thật nhiều
Và anh biết tình yêu không hề đẹp như ước mơ anh đã từng mơ
Chỉ một vùng bình yên, mà cả bầu trời đảo điên
Gió giông nhiều, mà sao lòng anh chẳng thể quên em
Quên đi em, quên đi hết, nhớ nhung chi cho ngu người
Quên đi em , quên đi hết tháng năm đợi chờ
Quên đi quên đi hết những đêm mộng mị
Sao anh ngu như chó vậy!? thương em như chú chim lạc bầy
Sao sau khi em dứt lời, mang cho anh đớn đau một đời
Từ khi em biết yêu lần đầu tiên đến nay
Thì em đâu biết yêu một người đau đến vậy
Chỉ là một giấc mơ ngày anh quay bước đi
Có thế thôi đó! Mà lệ tràn hoen mi.