Gió cuốn tình xa sao quá lạnh lùng
Tình ta chia xa muôn vàng não nùng
Ngày xưa mặn nồng sao giờ vội phai
Để lại trong em nỗi đau miệt mài
Mối tình lặng lẽ trong con tim, mối tình được viết tên Giêsu
Gió chiều ngày ấy nghe hoang vu, bóng gầy Thập Giá ôi khiêm nhu.
Có Người lặng lẽ nơi Canvê, thương đời còn đó bao nhiêu khê
Gánh tội trần thế trên đôi vai, thân Ngài đâu sá chông gai
Yêu đơn phương rất ngu mà sao ai cũng từng yêu
Từng yêu đơn phương một ai đó
Yêu đơn phương không có lối ra
Ngừng yêu thì vấn vương khôn nguôi
Còn yêu thì trái tim không vui
Dù gian khó, nhưng vẫn có người cận bên
Người vì anh, điêu đứng với khổ đau
Nhiều người mơ ước, lụa là gấm hoa giàu sang
Nhưng em vẫn chọn ở cạnh anh khó khăn chẳng màng
Ngày ấy, em cứ vô tư vồ lấy
Ánh nắng ôm trên gò má em tươi sáng thơ ngây
Và tiếng yêu thương vẫn ở đây
1, Ngày bé vẫn hay mộng mơ
Mùa Thu đắm say đã qua thật rồi
Mà sao em vẫn hoài mong
Để buồn vương bờ mi cong
Mưa ơi rơi làm chi
Mưa đừng trêu tôi nữa để tôi một mình
Mưa mang bao sầu bi
Bao hạt mưa rơi xuống tựa như cực hình.
Ngọt ngào lúc mới đầu lâu dần…
Chẳng còn ai nhớ đến
Là vì ai kiếp duyên chúng ta dở dang.
Có những câu chuyện không cần lời mở đầu
Anh ta đang say, không nhớ nơi này anh khóc nhưng không hề áy náy
Vậy người yêu anh bỏ anh đúng không và thế giới chẳng ai thật lòng
Anh nghĩ trong lòng mấy ai cảm động mấy ai đồng cảm.
Quê em Trà Vinh, ai ai cũng thiệt vui tính
Lên nhạc là phải sập xình, cho đúng cái nét quê mình
Đời bôn ba, gặp nhau đâu có mấy khi
Mình đâu có tính toán chi, lên bàn là cùng nâng ly.