Nhìn em như bức tranh giữa thành phố muôn màu
Cười tươi khi thấy anh bao ngày đã không gặp nhau
Tặng cho em nhánh hoa anh vừa hái ven đường
Cài lên mái tóc đen không cần phấn không cần son môi.
Một tình yêu chúng ta chẳng thể dừng, cũng chẳng thể đến
Như người thương cũng như người lạ, cứ lúc gần lúc xa
Vì em đã trao anh hết trái tim này
Vậy mà đến người lại đối với em mập mờ.
Bức tranh vẽ muôn màu mình từng tô cùng nhau
Tranh lem khi có ba cây tô cùng
Bức tranh ấy ngày nào mình họa chung bối rối
Nhưng cớ sao giờ em nỡ thay tranh tô với ai rồi.
Tiếng dương cầm trong đêm lắng sâu
Với em thế giới này chỉ còn lại nỗi đau
Nước mắt che lấp nụ cười em buông mình với cuộc đời
Uống hết em không nghĩ ngợi ai sẽ đón sẽ đợi.
| | | | |
Đừng buồn… vì tình ai cũng phải, chịu nhiều tổn thương
Nhiều rồi… che cảm xúc anh cố nén dồn
Sao em buông tay anh khi mà lòng anh vẫn đang đắm thương
Cào xé tim đau vết thương lại càng thêm sâu
Rượu kề môi sầu lên ngôi lại lạc lối
vì những nỗi buồn siết lấy tôi
Như con rối trong góc tối để anh trêu đùa
Rồi lao vào những bê bối.
Có bàn tay níu kéo một bàn tay
Đang nắm lấy bàn tay không phải đôi bàn tay quen thuộc
Tiếc thay.
Không biết có anh nào muốn lấy vợ miền Tây
Lại đây em mai mối cho anh cô gái này
Cô ấy là cô Ba ai cũng biết chịu chơi với thương nhiệt tình
Xướng danh bất tử trong làng
Version 1: Linh Chi trình bày