Ngày ta vừa yêu nhau, anh đã từng nói cho dù mai sau
Mưa làm ta não nề anh vẫn không buông để giành lấy em
Rồi ngày mưa cũng đến, anh bỏ rơi em là anh yêu em?
Đâu ai mong muốn sao anh luôn như thế,
anh chẳng quan tâm lời thề , buồn ghê
Say good night… em ơi!
Nhớ đêm bao đam mê anh gửi vào tim em
Close your eyes, be quiet
Ngón tay thon còn chặt chẳng thể nào buông lơi
Giờ thì người đã mặc áo hoa bên ai rồi
Vẫn là chiếc áo người đón đưa tôi ngày nao
Áo còn chưa thay mà cố nhân đã thay lòng
Lòng người sông sâu ai lấy thước đo được đâu.
Trên đồi hoa trỗ bông
Trận gió lạc vô tình
Anh đào rơi rụng hết
Bàng hoàng thu hay đông
Một kiếp phong ba bao nhiêu phong trần ta đã qua
Cuộc đời nổi trôi đôi khi ta chìm trong xót xa
Khi ở trên cao cũng có khi đôi chân vấp ngã
Nhiều khi khốn khó nhìn lại chẳng còn ai bên ta
Hình dáng nhỏ bé trong mưa chiều
Lặng lẽ chiếc gánh nặng oằn vai
Cả đời trong mưa gió chẳng quản ngại gian khó
Hỡi ơi là mẹ của tôi đó.
Gió đùa mây vờn tóc bềnh bồng
Nắng lùa ô cửa phía thinh không
Có người mơ mộng chốn tang bồng
Có người không lạ lùng
Ngồi khóc bên dòng sông.
Tình ta đến nay giống như mây mây chốc bay
Người ghé nơi ta lát rồi đi
Là có duyên không phận, vương vấn mãi nơi lòng
Ấy rồi có hay đâu em theo chồng.
Mặt trời đã dần buông dần xa ở phía chân trời
Một người rời xa tình tôi ngần năm tháng ấy
Mà giờ bỗng nhiên lại quay về đây
Ở ngày mà khi bình minh đang sáng lên.
Có cơn đau nào, em chưa từng nếm
Biết bao thăng trầm trong đêm, trở thành một chiếc gối ngủ ru êm
Rồi em khóc, em có còn gì nữa đâu anh
Em yêu anh vì em thấy chân thành từ đôi mắt
Rồi lại khóc, tiếng khóc hoà mình với cơn mưa
Đôi khi trăng bị che bởi mây mờ
Và cuộc đời chẳng như thơ.