Cha mẹ đã cho ta
Mang thân hình một đấng nam nhi
Nuôi dạy ta lớn khôn
Truyền sức sống vững vàng mạnh mẽ.
Mở phong thư khi đông vừa tới
Mang phiến lá phiến lá phong non
Thư em như nhắc nhớ ngày hôm qua
Ngày hội ngộ của đôi ta ánh mắt thiết tha.
Cuộc đời nào đâu mấy ai chiến thắng được nỗi xúc cảm
Để tình yêu chỉ mới chạm, lòng đã luyến lưu tâm can
Nhìn tháng năm đi nói câu từ ly biết bao nhiêu ngày
Anh và em cũng đâu khác, cách chia thật rồi.
– – – –
Một lần thôi người ơi đừng nên dối gian
Một lần thôi người ơi đừng cho anh nát tan
Giờ đây con tim anh đã quá đau rồi
Lời em nói như muôn ngàn vết dao đâm vào tim anh
Mà sao em vô tư như không hề hay biết.
Sớm mờ sương phủ đầy lối vắng, ngày thiếu nắng
mưa chiều nhẹ rơi nhẹ hiu hắt bên hiên
Dốc phố nghiêng còn vang tiếng bước chân
Ký ức thân thuộc, ngát hương chờ nhau
Dần dần học cách buông tay người
Dần dần quen với đêm lẻ loi
Con tim trở nên dần hờ hững
Dần dần sẽ hóa hai người dưng.
Bánh xe đạp lăn trong chiều, lăn theo chiều nắng tắt
Lá me phủ lên mặt đường, hương mùa hè đâu đây
Tóc anh màu nâu hơi đậm, đạp xe ngược chiều (ah)
Tự nhiên tim lại bối rối ghê
Thế thôi mà bỗng chốc lại yêu khi mùa hè thơm hương
Giờ đây riêng mình em căn phòng vắng thiếu bóng anh
Người ơi anh đang ở đâu có nhớ chăng kỷ niệm xưa
Nỗi đau riêng mình em quạnh vắng với căn phòng
Gọi tên anh nhưng anh nào hay biết.
Mình quấn lấy nhau như sam mình có phải đã quá tham lam
Đâu có đủ can đảm bắt đầu một chuyện tình cảm
Cảm giác như muốn giam cầm ngọt ngào chỉ lúc bên nhau
Rồi người sai trái, rồi người thỏa mái đâu bận tâm đến ai.
Mình em cô đơn trong căn phòng với bóng tối vây quanh
Trời mưa cho đơn côi nỗi nhớ anh khôn nguôi
Người yêu ơi anh nơi đâu xa xôi giá lạnh.