Gói ghém những ân tình đậm sâu
Kết thúc là điều chẳng ai muốn đâu
Nhưng phải làm sao niềm tin vơi đi mất rồi
Nhìn bao cố gắng hóa mây mù khắp nơi
Ta đâu phải sinh ra trong cái miệng người đời
Sao lời chê cười rơi trên bước ta đi ???
Dặn lòng thị phi ta xem như làn gió
Nâng cánh diều bay cao dù hư hao nửa kiếp
Những thứ còn đọng lại là ký ức giữa chúng ta
Đã vụn vỡ nhưng anh vẫn cố nhặt dù tay xước trầy
Từng đêm trôi từng giọt nước lăn khóe mi
Anh kiếm tìm yêu thương em đã đánh rơi.
Lại gần đây đưa tay cho anh đi
Lại gần đây hơi men đưa ta bên nhau
Mình nồng say tình cuồng quay giây phút này.
Đà Lạt của em đó mây xanh như tình anh
Đà Lạt của anh đó mơ màng như mắt em
Đà Lạt của chúng ta, Đà Lạt chờ chúng ta
Hãy đưa nhau đến nơi ta chạy trốn những xa hoa.
Trăng buồn đêm khuya vắng soi bóng ai hờ hững nghiêng dài
Ai sầu vương khóc chi rượu theo gió hương buồn hiu hắt
Ai buồn ôm thương nhớ gom nỗi đau đi viết thành thơ
Lệ rơi khóe mi em thì bỏ đi.
Hai năm qua rồi sống như là không sống
Em đang thu mình trong chiếc áo rộng thênh thang
Chẳng còn vương lòng khi cất tiếng hát vang
Trong nắng chiều hay hoàng hôn rực rỡ
Người đó và anh em chọn ai hãy nói ra thật lòng đi
Tội tình chi mà em lại che giấu
Bởi vì khi yêu em anh muốn yêu cho hết lòng
Thế nên anh muốn em nói ra
Giữa thế gian hối hả, ta đi tìm bình yên.
Danh vọng như mây bay, cuối cùng tan mờ phai.
Tiền tài là vô nghĩa, ta chẳng thể mang theo khi rời xa nhân thế.
Hạnh phúc trong ta, là thời gian của cuộc sống.
Hỡi trời cao bao nhiêu? Hỡi đất dày bao nhiêu?
Mà để thân rong rêu, mà ai oán khóc than mỗi chiều
Hoài nghi nhân sinh, phải chăng không bóng không hình
Cuối đoạn trình, chính nhân bặt vô tính