Nhìn bóng người rời đi, tràn mi
Một khúc sầu biệt ly có ai nghe cả đời
Thà mình chịu mưa giông, hơn cạnh người vô tâm
Nghe lời ba hoa em ngỡ trăm năm
Sao người ta vẫn thường hay nói hôn nhân là mồ chôn giết chết cuộc tình
Nên lòng em vẫn luôn sợ hãi hôn nhân đến khi gặp anh
Em cược thêm tình yêu trong trái tim anh với tương lai mình
Ước mơ của em là kết hôn cùng anh và sống yên bình đến già.
Em giờ đang ở đâu, hãy trả lời cho anh một câu
Em có còn yêu anh như lúc đầu
Còn anh giờ đang ở đây, từng ngày qua anh say thật say
Nhớ em nhiều vơi đầy một mình cô liêu.
Những niềm vui còn trong tâm trí thôi
Nỗi sầu kia cứ theo hoài không dứt
Sao quạnh hiu ở giữa nơi dòng đời
Từ mắt sâu một bóng người.
Dù nước mắt có rơi chỉ làm vơi nỗi đau
Dù có khóc đớn đau cũng đành thôi mất nhau
Đừng tiếc nuối hỡi em mình còn chi nữa đâu
Bao tiếng yêu đầu thôi đành trả hết về nhau
Những giọt sương tỉnh giấc ban mai cùng tia nắng ấm
Khẽ làn gió vờn mái tóc em nhung huyền
Nơi trần gian mình em dạo nâng bước chân cuộc đời
Vén trời mây nào ta cùng bay đi khắp đất trời.
Trăng tàn nguyệt tận rồi em
Sao em vẫn còn thao thức
Ngoài kia trời sắp sang canh
Khép đôi mi và say giấc
Em bỏ anh đi bỏ phố đá buồn hiu một mình.
Em bỏ con dốc mưa một chiều chúng mình quên nhau.
Em bỏ hàng cây buồn lặng lẽ chơi vơi đứng đó.
Ôi kỷ niệm xưa ! giờ theo áng mây bay về đâu ?
Anh yêu em bao nhiêu đam mê, một đời anh mãi mong ước chung bước
Cớ sao em yêu ra đi, ra đi để nát tan trong lòng anh, giá băng
Ngày xưa khi mưa, khi mưa rơi rơi, có em bên anh, bên anh cười vui
Ấm êm môi hôn, môi hôn ngọt ngào khó phai