Em ở miền Tây, tên gọi hai tiếng cô Ba
Con gái nhà quê, tuổi xuân nét thơ mặn mà
Tâm hồn phơi phới, vui sống chẳng màng lợi danh
Sớm hôm cần lao, sống nơi bến quê yên lành.
Về quê hương xưa, về nghe hương mạ mới
Tiếng tu hú kêu, bờ tre trưa gió thổi
Nhánh bần đong đưa, cầu tre lắt lẻo
Kẽo kẹt như tiếng võng đưa, ru điệu ầu ơ.
Đêm tiễn người về, về đi nhé để riêng ta ngồi nghe
Nghe tiếng buồn giun dế ủ ê giữa đêm lạnh giấc mê
Trăng soi bóng hình ai trong suốt đêm dài một nỗi u hoài
Sương lạnh xuống đời giun dế vai gầy tỏ bày.
Ta về ta tắm ao ta
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn
Tình quê son sắt keo sơn
Hương đồng gió nội cây rơm đợi chờ
Mời bà con về Bắc Ninh em chơi nào.
Có phải anh ta khi mọi chuyện xảy ra chưa một lần xin lỗi?
Có phải anh ta chưa một lần nghĩ tới điều gì làm em vui?
Dù bao nhiêu cố gắng nhưng duyên tình vẫn không may mắn
Hạnh phúc cứ mãi xa vời, chẳng thể với tới
Người mình thương mình yêu nay vô tâm đến mức khó hiểu
Làm trái tim anh đau như muốn vỡ tan khi em vội sang ngang.
Nhìn ngày nàng bước đi mà tay nắm tay người ta
Giờ người nào có hay lòng anh thắt đau nơi này
Ngồi một mình ngẩn ngơ chờ em dưới căn nhà thơ
Mơ về một hạnh phúc xa vời.
Có lẽ bây giờ niềm tin anh sẽ giấu trong vách ngăn sau cùng
Ngự trái tim này, muốn tìm có lẽ phải luôn không ngừng
Anh biết như vậy là khó cho cả anh và người
Nhưng xin lỗi em, anh làm vậy là có lý do.
Nếu một ngày…em chẳng muốn hờn ghen
Là lúc đó…em quên rồi tất cả!
Trong quá khứ không còn gì vay trả
Thì tương lai đôi ngã biệt ly sầu.
Đã bao lần yêu nhưng sao vẫn cứ khờ dại
Đắm đuối tin vào lời nói mật ngọt mang dối trá
Rồi quên hết dĩ vãng đau thương ngày xưa
Cố chấp bên ai để giờ lặp lại những đắng cay.