Chiều nào mưa rơi, từng hạt mưa bay
Lòng ai buông lơi, giọt sầu không hay
Con tim chới với, chìm vào men say
Những kỷ niệm cũ, như vẫn còn đây.
Trời cao trao mối duyên hồng sao bạc phận long đong
Hứa chi lâu dài để bây giờ tình bi hài
Ngày người buông tay rời xa mình anh chốn này
Cớ sao nỡ đành vứt đi kỷ niệm em chóng phai.
Chuyện tích xưa kể rằng Thạch Sanh người thật thà
Giỏi võ, thạo đàn, sống bên cạnh gốc đa
Đợi lúc ánh trăng vừa cạn, đàn réo rắc tích tịch tình tang
Nữ nhân ca, tình thiếp ý chàng.
Người ơi từng giọt nước mắt tuôn rơi,
làm đau khoé mi từ khi anh bước ra đi
Từ khi anh buông lơi cánh tay lãng quên tình em
Từ khi đôi ta lìa xa em đây chẳng mong ước gì vì em đã quá yêu anh
và em biết anh sẽ không quay trở về
Chẳng còn hơi ấm như ngày xưa có em kề bên
Lòng giá băng thêm khi chiều nay gió đông lại về
Đâu còn ai để che trở, âu sầu ngồi tiếc tình lỡ
Ngồi nhớ mong em nơi thềm hoa ước hẹn khi xưa
Intro & vòng hợp âm:
Mưa rơi ngoài hiên ngồi đây với nỗi nhớ
Bao nhiêu giấc mơ đã tan hết rồi
Trong đêm mù khơi thầm réo kêu tên người yêu
Mà sao buốt giá con tim
Nhớ những đêm ta hẹn nhau rên lối xưa ta tìm nhau
Mình đã hẹn thề trăng sao
Thấm thoát mới đó hai ta đã rời xa nhau
Chuyện buồn này đã lâu anh chưa nhắc đến
Còn đó những tiếng yêu đương vội vàng
Còn mãi những lá thư tay
Anh gửi trọn thanh xuân chẳng một lần em xem.
Chẳng biết từ bao lâu, than thở theo anh mỗi đêm
Biết ngỏ lời cùng ai còn ai thật lòng với anh
Yêu nhau có lúc quá dễ dàng
Giây phút yếu đuối ấy mà lỡ làng
Một cuộc tình chìm trong chiều kết thúc
Đêm đã sang mà phố quên chưa lên đèn
Anh đã xa mà em vẫn nghe còn nhớ thương
Bao tiếng ru còn đó bên tai êm đềm
Đâu có hay tình yêu đã phai người yêu hỡi.