Lạc Mất Nụ Cười

Tôi cất nụ cười nơi nào không nhớ nữa
Mở từng ô tủ, tung cả căn phòng
Xăm soi ngõ ngách tâm hồn mơ mộng
Vẫn chẳng thấy gì ngoài nỗi nhớ mênh mông

Lệ Đôi Mươi

Mới đôi mươi thân em tay bế tay bồng
Bạc phận hồng nhan khi em đã lấy sai chồng
Đời người con gái mười hai bến nước sang ngang
Hai trái tim vàng chứ em đâu cần lụa là cao sang

Tìm Cho Em Lối Đi

Về đi em ơi thôi còn đâu những lúc ta hẹn hò
Còn đâu em ơi ân tình xưa anh quên mất từ lâu
Phải chăng ngày nao em nói yêu thật lòng
Thì em giờ đây không là người khổ đau
Phải chi ngày đó không bước theo người ta
Thì em giờ đây không là người thứ ba

Mẹ Anh Thường Nhắc Về Em

Chắc mẹ anh sẽ nhắc em trong những câu chuyện sau này
Hai đứa còn liên lạc không sao lâu rồi không dắt về nhà vậy
Nếu tương lai chưa chắc chắn thì con cũng đừng cho gia đình biết
Nhưng thời điểm đưa về ra mắt anh tưởng chừng tương lai mình thật tuyệt.

Cầu Duyên

Đông tàn xuân sang cánh én lượn bay về
Em thời xuân mơn má hồng đào thơm
Mang một nỗi lòng duyên tình long đong em chưa lấy Mẹ cha ngóng trông hỏi thăm mỗi năm bao giờ lấy chồng?!

Bán Duyên Cho Trời

Nhìn em khóc bên người em, thương vì quá yêu em cố kiên cường
Em nói anh ta thương em thương nhiều lắm mà
Màn đêm xuống em lại cô đơn, chọn lặng im để có ai kề bên
Yêu lấy một người phải quên đi cả bản thân

Sài Gòn Ta Tìm Em

Sài Gòn ta tìm em giữa những phố trùng vây đèn giăng màu
Sài Gòn ta tìm em ngã tư đường giọng rao vẫn quen
Sài Gòn đêm buồn tênh người kỹ {D7] nữ chờ ai giữa khuya
Hát bài rất buồn.