Gió nổi lên rồi, đò theo sóng nước bềnh bồng
Quên cả thời gian, tình buồn mây nước lang thang
Cũng bởi vì thương, sáu câu hát ai đa sầu
Người đi phương nào, ta buồn cùng trăng với sao.
Chắc là vì em đã chọn sai con đường
Nên mấy hôm nay ta không còn vui
Em mong rằng ta tha thứ cho nhau
Cố bên nhau bao ngày nhưng có vui được thêm đâu
Người tình ra đi như bão giông
Em mang theo trái tim chẳng biết ai còn đây
Để lòng em nghe bao xót xa
Khi đôi ta mất nhau không ai nói câu chia ly
Nhớ lắm, thời đôi ta bên nhau
Nhớ lắm, mình đùa vui cùng biển xanh
Nhớ lắm, mình cầm tay dưới hàng cây
Nhớ lắm, ngày xa xưa mình yêu nhau
Mùa thu thay lá biết bao lần anh có hay?
Tổn thương em giữ ở trong tim biết đến bao giờ
Lá kia xa cành thế nên anh đành
Bỏ một mình em cùng nỗi nhớ nỗi trôi
Bầu trời chợt xôn xao khi ngàn cánh én mang mùa xuân đến
Dịu dàng làn mây bay mang vạt nắng ấm soi hồ lấp lánh
Và nụ cười em mang mùa xuân đến bên anh
Bước chân em qua đường phố thêm vui
Chuyện mà lần đầu gặp nhau làm sao em quên hỡi anh
Vào một ngày mà không nắng tim lại thấy nhói lòng
Dù dặn lòng mình đừng yêu mà vì sao không ngăn được trái tim
Liệu rằng một ngày nào đó em lại mắc sai lầm.
Bóng người dần xa khuất xa
Mặc cho yêu thương lòng ta
Bao đêm nhung nhớ đợi chờ là nỗi xót xa
Hỡi người sao đã vội đi
Giọt sầu vương trên làn mi
Tình ta nay chơ vơ như một giấc mơ.
Ai ơi sao đành tâm bao lâu chẳng thấy em về
Cây lá cũng như buồn từ ngày tình ta cách xa
Thương thân anh ngày xưa tin em câu hứa câu thề
Nay em bước đi rồi đôi ta bỗng hóa người dưng.
Đời cay đắng, lúc xưa cơ hàn tay trắng nhưng chung một lối
Thế thời thời thế lên ngôi, nỡ quên khi nghèo khó,
đổi thay như làn gió không vấn vương câu nghĩa tình
Anh em xưa chẳng nhìn, ân nhân xưa chẳng ngó,
Bao yêu thương ngày đó nay phũ phàng trong phút giây
Ôi thế sự đổi thay, lợi danh che mờ hết những đúng sai trong cuộc đời