Mình anh đứng nơi này ngắm trăng tàn
Nhìn thế gian bình an buông đôi câu thở than
Ngày xưa ấy đã từng đánh mất hết tất cả
Những ước muốn đổi lấy được gì.
Chiều buông ơi, mang gió lên, tiếng thông reo, nghe bồi hồi
Chờ em đến, nắng hanh vàng, ươm cuộc tình, hồn xao xuyến
Anh mơ thấy có em trong vòng tay
Nhưng mơ ấy cũng như mây vụt bay
Cây khô cháy thì thấy chi vờn mây
Em ơi cay đắng là đây.
Vì yêu anh quá, nên tôi đành lòng
Buông tay mệt nhoài, cho kiếp trông mong
Yêu anh càng nhiều, lòng càng nhức nhối
Thấy anh lả lơi, tin yêu lạc lối
Với con đò thời gian, với con đò năm tháng
Với con đò trí tuệ, với con đò tình thương
Thầy cô và mái trường, thầy cô và mái trường
Chở đàn em tới bến, chở đàn em tới bến
Nhói đau trong con tim anh dường như đã quá lâu rồi
Từ ngày em đi từ ngày em rời bỏ anh
Anh chẳng thể nào mà hiểu được khi ta đã hứa yêu nhau suốt đời
Cớ sao hôm nay lại khác mọi ngày em đổi thay
Góc phố này bao kỷ niệm mặn nồng bên nhau
Mà sao hôm nay mình tôi đớn đau
Nhớ phút giây bên cạnh nhau em nói không xa rời
Mà em nỡ cất bước theo người
Anh không nhìn thấu lòng em
Người con gái anh nguyện yêu mãi nguyện yêu trọn đời
Hôm nay em nói mình sai
Rồi khóc lóc em gục bờ vai bỏ anh đi mãi.
Khi hoàng hôn vừa tàn
Là anh bước đi vội vàng
Em đau cũng chẳng màng
Anh nỡ bước đi sao.
Em đi đi đứng đó làm gì, tìm về đây chi thêm khổ đau
Hôm chia tay em rất vui mà cùng người ta bên chiếc áo hoa
Bao nhiêu năm tôi thân xác hoang tàn, tìm quên em bên bao thú vui
Giờ tôi đã quên rồi, tôi cố quên rồi, tại sao em lại đến đây em khóc
Cầu xin người đừng đùa vui tôi chi nữa