Em đi đi đứng đó làm gì, tìm về đây chi thêm khổ đau
Hôm chia tay em rất vui mà cùng người ta bên chiếc áo hoa
Bao nhiêu năm tôi thân xác hoang tàn, tìm quên em bên bao thú vui
Giờ tôi đã quên rồi, tôi cố quên rồi, tại sao em lại đến đây em khóc
Cầu xin người đừng đùa vui tôi chi nữa
Từ khi em ra đi dường như con tim anh
cũng đã chết theo tháng ngày
Tưởng chừng như ta đã không còn gặp lại nhau
Cớ sao định mệnh gieo chi khổ đau.
Ngày hôm qua bên nhau thế mà
Người đã nói chẳng bao giờ xa
Ngày hôm nay lại nói buông tay
Đỗ lỗi cho phận duyên không may.
Thất bại có kêu tên nhưng anh vẫn mãi ở đây
Một khi buông đôi tay lấy ai dựa dẫm trông cậy
Nổ lực như thế đấy không biết liệu có gặp may
Giá mà hạnh phúc có thể cho vay.
Khi em ra đi như hoàng hôn vội vã
Bỏ lại sau lưng khuất bóng những hàng cây
Đêm đêm cô đơn bao trùm lên dĩ vãng
Để một người trong mắt lệ mi cay.
Rời xa vùng quê nghèo khó đó
Em bỏ lên phố thị đem theo bao ước vọng
Quên hết đi năm tháng mà mình từng gắn bó bấy lâu
Để nơi này anh ôm trọn thương đau.
Có lẽ vì người đến sau
Nên anh quên mau phút giây ban đầu
Có lẽ rằng em đã sai
Khi xưa em tin hai từ mãi mãi
Nếu biết trước, biết là sẽ gặp người
Vào lúc anh không ngờ tới
Khi trên vai đang ngổn ngang tiếng lòng
Trái tim này có vết lành, có vết khó lành.
Đừng gọi anh là chú
Anh chỉ mới sáu mươi
Tim rung theo nhịp thở
mỗi lần em qua phố.
Sau cơn mưa u tối, cũng đến lúc bầu trời sáng thôi
Mây đen cũng dần trôi, mang nắng kia đôi bờ soi lối
Sau yêu thương một đôi, là từng lời nói dối trên môi
Của một người con gái, bước đến đây gieo bao cơ hội.