Cách một dòng sông sao thấy thật dài
Ai gieo chi tình để phải ngăn đôi
Anh bên kia đó trông ngóng đợi chờ
Em ở nơi này vẫn từng ngày mong.
Trong đêm khuya đơn bóng anh ngồi nghe mưa mưa rất êm
Mưa rơi rơi nhắc nhớ những chuyện tình duyên ấm lòng
Nghe mưa anh thương cha, thương mẹ thương đời thương tháng ngày
Ai đang đi ngoài trời, ai thức tỉnh phận người
Thương phận người đơn độc hoang vu.
Em ơi suối xanh đá vàng còn lưu dấu chi đâu
Em ơi lá hoa đất trời ai đơn côi nhìn trăng nước buồn
Em ơi mai này còn đâu anh với em nằm trên cỏ êm
Mai sau sẽ còn gì đây
Có lẽ là tiếng nhạc anh cũng tan.
Đường tình chia đôi ngả
Nên đoạn tuyệt duyên ta
Anh bôn ba xứ người
Bao nhiêu tháng ngày nổi trôi
Nhưng không vơi nỗi nhớ
Đến hình bóng người xưa.
Lời em muốn nói là tất cả cõi lòng
Lời em muốn nói là tất cả ước mơ
Dù đời đổi thay, dù tình vụt bay
Vẫn trái tim yêu, dệt màu trăng sao…
Bạn ơi năm tháng không phai mờ những giờ phút bên nhau
Bạn ơi năm tháng không xa rời chân tình mãi in sâu
Mùa Xuân áo trắng xưa tinh khôi nét thơ ngây mực tím
Mùa Xuân bao xuyến xao trong tim, xin phút giây học trò
Đời ai đếm được bao lần mẹ khóc
Nước mắt mẹ hiền chảy ngược vào trong
Công cha nghĩa mẹ sinh thành
Bao la sánh tựa biển trời
Đạo con biết sao đáp đền.
Sớm mai chợt thấy, âm thầm ta mình ta
Tiếc thương ngày ấy, xa dần nơi phồn hoa
Mộng kia rồi xa vắng, mình ta ngồi cay đắng
Tiếng ai thở than, buồn riêng mang.
Anh sợ khi yêu em, vì mưa nắng bất ngờ
Anh sợ khi yêu em, vì không ngừng giông bão
Anh sợ khi yêu em, là đau không ngừng thở
Anh sợ khi yêu em, con tim sẽ dại khờ.
Có những lần con thảng thốt trong đêm.
Gọi “Mẹ ơi, Mẹ ơi!” rồi con khóc.
Con giận mình cô đơn, rồi trách móc.
Hỡi trời cao, hỡi số phận đoạn đành.