Mưa còn rơi còn rơi mãi, nghe gió ru lời than oán.
Ai khóc ai bên phòng loan, mưa xót thương đêm nguyệt tàn.
Thu về đây mờ soi bóng, trăng đánh rơi vàng trên sóng.
Vang giữa đêm tiếng hò đưa, ôi nhớ thương cung đàn xưa.
Ngày ấy yêu nhau hơi thở đong đầy
Bên anh em cười thường hay nũng nịu
Nắng xuống xõa vai vàng tươi tóc hát
Trót yêu đắm say bờ môi
Phút giây hương vị đậm đà.
Đèn đêm hiu hắt không người qua lối này
Đèn đêm ũ rũ trong màng sương vắng tanh
Đợi mãi người thôi lắng nghe lòng như nặng trĩu
Có phải yêu thương chỉ còn trong giấc mộng.
Mười năm yêu người không nói, mười năm sông rời xa bến.
Chiều rơi mờ theo bóng núi, nửa đời chìm vào hư không.
Thời gian làm nên giông bão, gió lay cành hoa sứ rơi.
Tiếc thương hồng nhan chóng phai, khóc ai chuyện tình dỡ dang.
Chiều nay nghe tiếng lá rơi bên hiên nhà.
Hàng cây ngơ ngác đứng im tiễn người đi.
Đừng gieo thương nhớ, sầu bi đêm biệt ly.
Thời gian ngừng trôi, từ khi mất người.
Ta còn thờ khói thương nhau
Tình cùng như nhang tàn
Ta còn nương náu trongđời không bao lâu
Lòng có đau thì cũng như là nắng qua chiều
Thôi cũng nhẹ.
Phung phí bao thời gian xây tình yêu không bến bờ
Ôm bóng đêm thời gian hao gầy thân xác này
Cười cho quên đắng cay nhưng nhận lại hơn đắng cay
Dòng nước thời gian trôi bước lang thang với đời
Đi về hai buổi giữa hai nơi
Tâm sự hàng cây, nắng quên rơi hoa chẳng nở
Cỏ quên sắc xanh trơn hờn dỗi
Khi, khi đêm buông xuống quanh tôi, đêm che lấp kín môi cười
Không nghe em hát, không nghe em nói như ngày xưa
Sao, sao em đã khiến tôi sầu, sao em mang đến thương đau
Bao nhiêu dĩ vãng giờ đây đã lãng xa thật rồi
Lần ấy con về trong xác xơ
Đôi vai trĩu xuống vì đời gánh nặng
Ngồi trước sân Ba nhìn rưng rưng lệ
Bên bếp nhà mắt ướt Mẹ buồn thiu