Nhặt cánh hoa rừng về trao một người em gái hậu phương
Em yêu màu sim tím anh cài lên mái tóc em
Nụ hôn thay ngàn lời, tình yêu ôi tuyệt vời
Đành xa nhau mấy mùa Xuân trôi.
Mùa đông sắp đến trong thành phố
Buổi chiều trời lạnh
Heo mây từng cơn gió bước chân về căn gác nhỏ
Nhìn xuống công viên
Phố kia lên đèn thì lòng tôi đau tôi nhỏ thương một người
Mưa cũng dần buông người đi trong vội vã
Khóe mắt lại cay bờ môi không nên lời
Thầm gọi cố nhân giờ này người nơi ấy có thấy lạnh lòng buồn không.
Cho em quên cơn mộng ảo xa xôi thơ ngây ngày nào
Em quên được phút trong tay mưa bay dạt dào
Ðến muôn đời sau em không còn nhớ yêu thương bên nhau lần đầu.
Thương ai về ngõ tối, sương rơi ướt đôi môi
Thương ai buồn kiếp đời, lạnh lùng ánh sao rơi
Thương ai về ngõ tối, bao nhiêu lá rơi rơi
Thương ai cười không nói, ngập ngừng lá hôn vai
Ai đã từng yêu từng trao mối duyên tình đầu
Càng thương càng nhớ ước mong thắm duyên bền lâu
Bao giây phút bên nhau tình dâng sóng trào
Nay đành xa nhau ai biết tim nào không đau.
Nếu một mai em sẽ qua đời
Hoa phủ đầy người
Xe nhịp đằm khơi xa xôi
Nếu một mai em đốt pháo vui
Hát theo người hương cưới chia phôi
Cười mặn tình đời.
Em đứng bên song buồn
Nhìn cuộc tình trôi qua và lòng người phôi pha
Trên hai đóa môi hồng nụ cười đã đi xa
Ôi giọt nước mắt nào cho cuộc tình đầu.
Đường em có đi hằng đêm gót hoa
Nở những đoá thơ, ôi dị kỳ
Đường êm có khi chờ em bước qua
Là nghiêng giấc mơ ước thề.
Dù tình yêu đã mất anh xin được một lần
Nụ hôn chất ngất như xưa mình mặn nồng
Cùng với kỷ niệm
Của ngày xa cách đưa tiễn nhau đi