Đêm năm xưa khi cung đàn lên tơ
Hoa lá quên giờ tàn
Mây trắng bay tìm đàn
Hồn người thổn thức trong phòng loan.
Em về gọi nắng sau hè
Lâu rồi nắng cũng chẳng về với em
Con chim làm tổ vườn bên
Cũng bay mất dạng từ đêm bão lùa
Yêu là lòng bâng khuâng
Nhớ hay thương một chiều thu vương
Gió êm đưa xào xạc tre thưa
Lá rơi rơi, rơi tả tơi
Từ kiếp nào ta ngỡ bơ vơ
Người ân tình sao nỡ xa ta
Từ kiếp nào tình nỡ tình sầu
Và lòng thì ngỡ lòng buồn
Lòng ngỡ lòng buồn vì lòng tìm mãi tình hồng
Tìm mãi tình hồng mà tình thì mãi mịt mùng
Ai đi tìm ai suốt đời
Ai đi tìm ai suốt đời.
Anh còn nhớ gì mùa Đông đã chết
Trên cành soan già mùa Xuân không hẹn đến
Như tình chúng mình tưởng đã chết trong em
Không còn gì đâu anh, Không còn gì đâu anh
Hôm qua tiễn em đi
Buồn biết nói năng gì
Đường chiều mưa tiễn bước
Hồn khóc theo người đi
Giọt lệ này em dành cho ai
Khi dòng sông chia hai lối rẽ
Giọt lệ này xin dành cho anh
Khóc người thương, khóc ai phụ mình
Ru bên đời bằng mảnh tình sót xa
Phút giây này dao động trong ta
Mưa Sài Gòn, còn buồn không em ?
Ta tìm đâu ngày cũ êm đềm
Nhớ con đường ngập nước mưa đêm
Từng quầy hoa ghế đá công viên
Ta yêu em mười năm tình muộn
Ta yêu em như ước về nguồn
Ta yêu em vai gầy tóc xõa
Suốt đời khờ dại tình chẳng nhạt phai
Ta nghiêng tai nghe lại cuộc đời
Thì hãi hùng hoàng hôn chợt tới
Ta nghiêng vai soi lại tình người
Thì bóng chiều chìm xuống đôi môi.