Ngày xưa em cất bước ra đi không từ giã
Để lòng ai nuối tiếc mối tình chìm cuối trời xa
Ngày đó xa nhau đời ngừng tiếng hát
Ngày đó chia tay trời buồn ngơ ngác
Quạnh hiu đời tôi từng năm tháng qua
Khóc đi khóc cho vơi sầu
Em khóc đi, khóc duyên phũ phàng
Khóc ai hững hờ
Để lại dấu tích trong đời
Một mai em về với chồng
Mang theo một mối u hoài
Chất ngất thiên thu
Một vì sao sáng trong đêm lặng lẽ
Nhạc buồn xa vắng mênh mông trần thế
Ánh mắt sáng ngời lòng trời u tối không gian xa vời
Con trăng rất già mà còn hào hoa
Con sông rất già mà tuôn lượt là
Còn ta riêng ta còn em riêng em
Giăng ngang đời nhẹ tựa làn hương
Đưa hồn đi trong cõi vô thường
Một sợi tình níu kéo yêu đương
Một người tình tựa như khói sương
Mưa rơi bên song cửa
Lệ rơi thấm nỗi niềm
Hạt nào không đổ vỡ
Giọt nào chẳng nát tan
Thôi cố quên đi em
Một thoáng của mùa đông
Đời có như là không
Xin em đừng buồn,
Đừng tiếc thương ngày cũ
Đừng khóc cho ngày qua.
Lệ rớt trên môi em gầy
Lệ buốt trong tim từng ngày
Lệ nhớ đá buồn mong manh
Khóc tình chưa xanh lên ngôi thần thánh.
Đây bài thơ cuối cùng anh viết cho em
Anh viết cho em bài ca mộng ước
Vừa khi tàn úa, tựa như mùa lá
Chết theo thu già, cũng như trăng tà
Chết theo đêm buồn dần qua
Tan vỡ rồi xin hỏi một lời
Một lời thôi dù đắng như vôi
Anh cuối mặt chua chát trên môi
Em cuối mặt đã khóc khôn nguôi
Lời nói ngây ngô khi mối tình tan vỡ
Tình đã ra đi sẽ hết cơn mộng mơ