Hôn lên lưng trời chiều tím ngát chân mây
Hôn lên môi người tình thắm xanh ngất ngây
Mùa thu cỏ úa nghiêng nghiêng triền đồi
Buồn dâng lên mắt rưng rưng bồi hồi.
Mưa rơi bên song cửa
Lệ rơi thấm nỗi niềm
Hạt nào không đổ vỡ
Giọt nào chẳng nát tan
Thôi cố quên đi em
Một thoáng của mùa đông
Đời có như là không
Xin em đừng buồn,
Đừng tiếc thương ngày cũ
Đừng khóc cho ngày qua.
Lệ rớt trên môi em gầy
Lệ buốt trong tim từng ngày
Lệ nhớ đá buồn mong manh
Khóc tình chưa xanh lên ngôi thần thánh.
Đây bài thơ cuối cùng anh viết cho em
Anh viết cho em bài ca mộng ước
Vừa khi tàn úa, tựa như mùa lá
Chết theo thu già, cũng như trăng tà
Chết theo đêm buồn dần qua
Tan vỡ rồi xin hỏi một lời
Một lời thôi dù đắng như vôi
Anh cuối mặt chua chát trên môi
Em cuối mặt đã khóc khôn nguôi
Lời nói ngây ngô khi mối tình tan vỡ
Tình đã ra đi sẽ hết cơn mộng mơ
Tìm đâu những ngày thơ ấu qua
Tìm đâu những ngày xinh như mộng
Tìm đâu những ngày thơ tìm đâu những chiều mơ
Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ.
Ðã có những lúc chán chường
Chán cho đời sao buồn quá
Mắt có những lúc đã hoen mờ
Vì sầu không đâu, không tên
Lời kinh đêm ôi lời kinh đêm
Lời kinh buồn như tiếng mẹ thở dài
Ai có nghe thấu lời kinh khổ
Sao cúi mặt gục đầu ngủ quên
Một bóng dáng mảnh mai, một mái tóc mềm mướt dài
Thướt tha buông chảy gió chiều thoáng ngất ngây
Một tiếng nói lặng thinh, một ánh mắt ẩn dấu tình
Ấp yêu một mình, bóng hình ngày xanh