Vườn Xưa

Ngoài hiên vắng giọt thầm cuối đông
Trời chợt nắng vườn đầy lá non
Người lên tiếng hỏi người có không
Người đi vắng về nơi bế bồng
Ðừng phai nhé một tấm lòng son
Thuyền nào đã chở mất thuyền quyên

Điệu Buồn

Dòng thời gian, cuốn xoay trong hồn người ơi
Từng thu chết, lá xanh thay màu vàng úa tả tơi
Từ miền xa xôi, bỗng dưng tơ sầu gọi thương nhớ
Lối cũ bơ vơ, tình đã xa xưa hay còn trong mơ.

Đừng Hỏi Vì Sao Tôi Buồn

Ngày nào mình chưa quen biết, ngỡ ngàng khi đứng bên nhau
Ngày nay đã biết nhau rồi, vẫn còn nhìn nhau không nói
Lần đầu gặp em anh hứa, chúng mình sẽ mãi bên nhau
Giờ đây đôi ngã chia lìa, chớ hỏi vì sao tôi buồn

Ngôi Sao Ban Chiều

Màn chiều dần buông xuống gió ngàn vi vu
Lấp lánh đầu hiên ngôi sao ban chiều
Gợi lòng tôi thương nhớ tới người yêu
Ở phương trời xa

Trong Tay Nhau

Tình mình đã chết khi nhìn rõ người
Tay mù sờ bóng tối
Chân tù quơ lối thú
Mắt loà cõi đời chói chang
Mắt loà cõi đời chói chang.

Dáng Lan

Anh thương làn tóc xõa
Anh thương dáng Lan gầy
Môi em mọng thương nhớ
Tay gom nắng mai đầy
Tình người ai chờ trông
Ai mỏi mong khi tình đi
Lệ vương trên nét mi.