Mình mới quen nhau lần đầu ngỡ yêu từ lâu thiết tha nồng ấm
Ngày tháng mang theo chuyện tình đẹp như hoa gấm những chiều ấm êm
Rồi bỗng ai chia đôi mình để lòng đổi thay chịu nhiều đắng cay
Thầm trách ai đã bội tình đã quên thề ước ngày quen biết nhau
Cuộc tình tựa giấc mơ, ôi thôi em đi rồi
Đễ mình anh vấn vương, ôm cô đơn hờn dỗi
Đâu tháng cũ hoa mộng, đâu thắm thiết mê cuồng
Trong phút giây sống lại, làm anh thêm đớn đau
Đêm về trên bánh xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây
Giọt nước mắt thương con con ngủ mẹ mừng
Giọt nước mắt thương sông ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất, đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong
Em hãy ngồi xuống đây
Để cho anh hát những câu nồng nàn
Em hãy cầm lấy tay anh
Để cho anh nói những lời yêu đương
Gió lên trong chiều gió lang thang
Qua những hàng cây rừng xa hiu hắt
Nắng mênh mông buồn nắng lang thang
Theo những bầy chim về chân trời xa
Anh đã biết, đêm ấy tình sẽ hết
Bởi mây mờ làm uất hận ánh sao khô
Vội rời nhau, sao em nỡ lặng im
Anh lạc loài, tê dại giữa đêm khuya
Ra đi, ôi chưa kịp nói với nhau một lời
Một lời, lời yêu trăn trối, người ơi vào giây phút cuối
Ra đi, ôi chưa kịp tới, thăm nhau một lần
Một lần, dù trong đau đớn, thế rồi ngàn đời chia phôi.
Anh đi rồi đường chia rẽ đôi
Đường phố xôn xao bây giờ vắng buồn
Ngôi trường cũ những con đường quen
Còn ai đón đưa em khi mưa trở về.
Ngày nào nhặt tóc quanh đây
Sợi nằm bên gối sợi bay ra vườn
Sợi dài buộc mối yêu thương
Sợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê