Khung Trời Cũ

Anh đi rồi đường chia rẽ đôi
Đường phố xôn xao bây giờ vắng buồn
Ngôi trường cũ những con đường quen
Còn ai đón đưa em khi mưa trở về.

Tóc Xưa

Ngày nào nhặt tóc quanh đây
Sợi nằm bên gối sợi bay ra vườn
Sợi dài buộc mối yêu thương
Sợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê

Anh Đã Phụ Em

Anh đã phụ em bờ môi tê lạnh
Anh đã phụ em dòng tóc khô cằn
Anh đã phụ em ngày dài hoang vắng
Đêm buồn câm nín thành phố bỏ quên.

Mây Hạ

Em đi chiều nay, đường nắng duỗi thân dài
Chân chưa vội lay, lại đau từng bước mọn
Em ca bài ca, chiều nay buồn hơn khóc
Nghe từng ngày mai thẫn thờ, một mình đây.

Sao Vội Nhạt Phai

Sao em đi mà không nói với nhau một câu
Để cho anh hoài trông ngóng bóng em từng giờ
Từng buổi chiều đợi chờ bước chân
Nhìn cay đắng qua đi nghẹn lời

Em Đi Trong Chiều

Em đi qua cầu có gió bay theo
Thổi bùng khăn tang trắng giữa khung chiều
Em đi qua cầu có lá xôn xao
Một dòng sông sâu chở hồn thương đau