Chiều buồn mênh mông xa quê thân yêu
Khi bước chân đi trên bến chia ly
Áng mây lờ lững trôi êm về đâu
Cánh chim lướt bay ngàn lối.
Em đi qua cầu có gió bay theo
Thổi bùng khăn tang trắng giữa khung chiều
Em đi qua cầu có lá xôn xao
Một dòng sông sâu chở hồn thương đau
Người về như áng mây
Một mùa thu đưa lá bay
Trời ngoài kia chiều vàng đã tắt
Hắt hiu buồn ngày nghe xót xa
Người ra đi có đôi dòng lệ
Cỏ xanh rì cỏ mướt chân đi
Miệng môi kia ốm o lời thề
Chân đi xa trái tim bên nhà.
Những con mắt tình nhân nuôi ta biết nồng nàn
Những con mắt thù hận cho ta đời lạnh căm
Những mắt biếc cỏ non xanh cây trái địa đàng
Những con mắt bạc tình cháy tan ngày thần tiên
Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Rơi rất gần rơi xuống trong tôi
Có nhiều khi rơi xuống bên đời
Trong gian nan nên cất tiếng cười.
Còn một lần còn đau lời nói
Còn một ngày còn tiếc thương đời
Vì cuộc tình là thoáng mây trôi
Nếu tình cờ là giây phút thôi.
Đêm chia xa âm vang tiếng hát
Đêm thiết tha bao ngày tháng qua
Đêm hoang mang thương hoài mùa trăng
Đêm chắt chiu dáng nghìn sao băng.
Tôi làm con gái
Buồn như lá cây
Chút hồn thơ dại
Xanh xao tháng ngày
Một lần qua đây
Rồi không trở lại
Ôi mùa xuân này.
Ngâm thơ: Nhìn trời nước mắt rơi tuôn
Làm sao ai hiểu nỗi buồn của tôi
Tương tư một thuở rã rời
Lửa nào soi sáng tình tôi yêu nàng