Đêm chia xa âm vang tiếng hát
Đêm thiết tha bao ngày tháng qua
Đêm hoang mang thương hoài mùa trăng
Đêm chắt chiu dáng nghìn sao băng.
Tôi làm con gái
Buồn như lá cây
Chút hồn thơ dại
Xanh xao tháng ngày
Một lần qua đây
Rồi không trở lại
Ôi mùa xuân này.
Ngâm thơ: Nhìn trời nước mắt rơi tuôn
Làm sao ai hiểu nỗi buồn của tôi
Tương tư một thuở rã rời
Lửa nào soi sáng tình tôi yêu nàng
Từ giã hoàng hôn trong mắt em
Tôi đi tìm những phố không đèn
Gió mùa thu sớm bao dư vị
Của chút ân tình vương tóc quen
Vàng trước ngõ trong ngần áo lụa
Nụ hồng quá nghe ra ngậm ngùi
Vì vàng phai xưa từng mấy độ
Rộng nghìn thu một tà dương ấy.
Lại một Noel nữa
Mấy mùa Giáng sinh rồi
Anh ở đồn biên giới
Thương về một khung trời
Về đây khi sương rơi,
Nắng xuân tàn sau mái tranh
Liễu buông cành im đứng
Rũ bóng in trên hồ xanh.
Gặp em sao anh bỗng ngập ngừng
Bao nhiêu thi tứ tưởng chừng rơi rơi
Muốn nói một lần, anh nắn nót một đời
Mong đưa tay vẫy, anh trở thành thân cây
Mong đưa tay vẫy, anh trở thành thân cây
Ðến với người tình yêu ngỡ ngàng
Ðến với nhau đầy những đắng cay
Hai chúng ta ôm mối tình đau
Hai chúng ta thương xót tình nhau
Đêm buồn hiu hắt, biết đêm về đâu
Mưa buồn ray rứt, xót xa mưa ngâu
Con thuyền xa bến, có nghe niềm đau
Có nghe sầu nhớ, có thầm khóc biệt lỵ