Đêm nghe gió tự tình
Đêm nghe đất trở mình vì mưa
Đêm nghe gió thở dài
Đêm nghe tiếng khóc cười của bào thai.
Ðào, mỉm cười trong gió, chào đón xuân về
Nhạc, tràn lan đây đó, muôn loài lắng nghe
Tình, ngày xuân chứa chan, vương vấn cung đàn
Mắt huyền yêu, cách muôn trùng dương, như mơ hồ.
Em thương mùa hạ mây trắng bay cao
Em thương học trò áo trắng trinh nguyên
Khi em về rồi nghe lòng buồn tênh
Nghe như những chiều giận nhau chẳng nói
Vàng trước ngõ trong ngần áo lụa
Nụ hồng quá nghe ra ngậm ngùi
Vì vàng phai xưa từng mấy độ
Rộng nghìn thu một tà dương ấy.
Lại một Noel nữa
Mấy mùa Giáng sinh rồi
Anh ở đồn biên giới
Thương về một khung trời
Về đây khi sương rơi,
Nắng xuân tàn sau mái tranh
Liễu buông cành im đứng
Rũ bóng in trên hồ xanh.
Gặp em sao anh bỗng ngập ngừng
Bao nhiêu thi tứ tưởng chừng rơi rơi
Muốn nói một lần, anh nắn nót một đời
Mong đưa tay vẫy, anh trở thành thân cây
Mong đưa tay vẫy, anh trở thành thân cây
Ðến với người tình yêu ngỡ ngàng
Ðến với nhau đầy những đắng cay
Hai chúng ta ôm mối tình đau
Hai chúng ta thương xót tình nhau
Đêm buồn hiu hắt, biết đêm về đâu
Mưa buồn ray rứt, xót xa mưa ngâu
Con thuyền xa bến, có nghe niềm đau
Có nghe sầu nhớ, có thầm khóc biệt lỵ
Version 1: lời theo phần trình bày của ca sĩ Mai Hương