Muốn nói mà ngại ngùng
Thư lòng anh viết gửi cho em
Muốn nói lời trao duyên
Sao tình riêng cứ ngại ngùng thêm.
Gởi em mang đi một khung trời tối
Triền miên chia ly, triền miên lửa khói
Từng trăm năm sống buồn phiền, sống thiếu bình yên
Khi mặt trời mọc sương tan mây bay nỗi sầu
Khi một màu buồn chân mây em đứng nơi đây
Trông về nghìn phương xa phương xa vời vợi
Ôi một màu buồn chia ly bỗng xót xa đời.
Soạn theo phần trình bày của Hồ Hoàng Yến Bbm & Quốc Khanh Bm
Có những con đường mình đã đi qua
Cho đến nay chỉ còn là kỷ niệm
Nhặt chiếc lá rơi nghe lòng xao xuyến
Tưởng chừng người còn vọng tiếng đâu đây
Một lần biển hát ru giấc ngủ đêm
Một lần biển êm dìu tình lên chơi vơi
Một lần biển khóc rơi trên môi ai
Một lần em đi biển cồn cào bão giông
Mộng ước mãi chấp cánh bay
Theo dòng đời từng lớp phôi pha
Một thời vui qua từng cơn lốc buồn vào đời
Người từ năm xưa về dừng gót ngà
Vườn đời ươm hoa thơm hương suốt mùa
Rồi một ngày tình lên ngôi, tình lên ngôi
Đường chiều một bóng
Đường chiều hoang vắng bước chân âm thầm
Một ngày mùa đông lạnh lùng chìm xuống
Đường chiều man mác, ngàn cây xơ xác
Dưới chân lá vàng xào xạc lời gió lâng lâng vào hồn
Trăng từ đâu đứng soi nghiêng
Ai cho ta cái ưu phiền buộc dây
Mây từ đâu lững lờ bay
Với tay nhặt vội mộng trầy buốt đau
Em là con ốc nhỏ
Giữa hoang đảo lẻ loi
Đợi nghe tiếng anh gọi
Cho vang một góc trời