Version1 (1 tone )
Giọt mưa cũng có cuội nguồn
Khi rơi xuống đất cũng buồn nát tan
Một đời con gái bẽ bàng
Duyên se sai mối lệ tràn thiên thu
Gió đông về chiều nay trên phố vắng
Bước lang thang vào quán cốc bên đường
Một thời ngày xưa mới quen nhau
Ta uống chung café đen thật đắng
Em đến với tôi rực rỡ như nắng hạ
Bên bờ Hương Giang
Hoa phượng vĩ khoe màu thắm
Như em đi vào đời tôi
Còn thương mến nhau nói chi lời cay đắng
Còn thương mến nhau nói chi chuyện dở dang
Còn thương mến nhau sao nhìn nhau mắt cạn
Lòng về đâu người hỡi, quên nhau chăng?
Một lần biển hát ru giấc ngủ đêm
Một lần biển êm dìu tình lên chơi vơi
Một lần biển khóc rơi trên môi ai
Một lần em đi biển cồn cào bão giông
Mộng ước mãi chấp cánh bay
Theo dòng đời từng lớp phôi pha
Một thời vui qua từng cơn lốc buồn vào đời
Người từ năm xưa về dừng gót ngà
Vườn đời ươm hoa thơm hương suốt mùa
Rồi một ngày tình lên ngôi, tình lên ngôi
Đường chiều một bóng
Đường chiều hoang vắng bước chân âm thầm
Một ngày mùa đông lạnh lùng chìm xuống
Đường chiều man mác, ngàn cây xơ xác
Dưới chân lá vàng xào xạc lời gió lâng lâng vào hồn
Trăng từ đâu đứng soi nghiêng
Ai cho ta cái ưu phiền buộc dây
Mây từ đâu lững lờ bay
Với tay nhặt vội mộng trầy buốt đau
Em là con ốc nhỏ
Giữa hoang đảo lẻ loi
Đợi nghe tiếng anh gọi
Cho vang một góc trời