Mưa rơi ướt đôi bờ mi
Chênh vênh lá rơi ngoài hiên
Bao niềm riêng lén trong từng nỗi nhớ
Nghe buồn tênh chất bao sầu úa.
Ngày nao thuở ấy đôi ta vui chung trường
Tình yêu đang chớm vươn mỗi khi tan trường
Lòng mình lưu luyến thương nhìn theo em cuối đường
Phượng rơi thêm vấn vương.
Cơn mưa nào chợt đến bong bóng vỡ đầy sân
Nằm nghe bao tiếng lòng khóc than duyên phận mình
Hạt mưa khơi chi bao sầu nhớ
Mưa tí tách bên hiên niềm đau dâng liên miên.
Giam em vào lồng đời êm ái
Giam em vào cuộc tình mãi mãi
Cho em quên cho em quên muôn dặm đường trần
Cho em quên cho em quên tiếng gọi nghìn trùng.
Lá rụng đầy bay bay
Tâm hồn người chơi vơi
Say nụ tình đê mê
Bao ngọt ngào kết nỗi nhớ
Đêm vàng vò mơ nụ hôn thơm nồng
Nhưng chỉ thấy khung trời đen nỗi buồn dâng đêm sâu
Đêm khuya nhìn trăng khuyết cong hình dáng mẹ
Xa nơi miền quê, tháng ngày bao nhớ mong
Bên nôi nhà ai, cất tiếng ru ơi à
Ngân nga lời ca, thuở xưa mẹ ru con.
Sài Gòn tháng sáu trời mưa
Giọt buồn cứ mãi đong đưa từng hạt lưa thưa khơi giấc tiêu điều
Sài Gòn tháng sáu buồn thiu đường về một bóng quạnh hiu
Bên chiều mưa bay trong cơn gió tới.
Em trở về như mùa hè giăng mưa sầu
Em trở về cho buổi chiều xuống qua mau
Ôi não nề hai tên tù hai bàn tay trói
Rưng rưng ngồi nghe nhau kể chuyện cũ mưa rơi
Ngày giá buốt con tim mù
Lời thì thầm của tiếng mộng du
Ru về cuộc đời phận kiếp lưu vong
Ru lời thật thà ngày tháng long đong
Ru trăng mộng mị chìm giữa hư không tháng ngày.
Ngồi bên bờ biển này
Nhớ dòng tóc mây bay
Nhớ nụ cười trong gió
Bàn chân in cát nhỏ
Giờ đây đã phai mờ.