Em hãy về theo mưa
Hay em về theo nắng
Còn hai bàn tay trắng
Xin giữ lại tình nhau
Từ hồi hai đứa hai nơi
Em quá xa xôi anh đến thăm
Ngày lại ngày mang kiếp gieo neo
Xa lánh thương yêu chiều nặng từng chiều
Có con chim khuyên bay về làm tổ
Trong khóm cây già cạnh mái hiên em
Mỗi sáng trời trong, gió lùa cửa sổ
Tiếng hót chim còn thoảng ngát hương đêm
Tôi xa người nắng buồn trên vai
Môi tôi còn mùi thuốc thơm mời
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi.
Tim em là hốc núi
Hồn mây
Đêm nằm nghe gió hú
Tựa một tiếng thở dài.
Có lần em hỏi
Anh biết làm thơ
Biết tự thuở nào?
Từ thuở mộng mơ.
Tôi có một tình yêu
Rộn ràng như sóng vỗ
Miên mang như gió chiều
Bềnh bồng như tóc xõa
Một lần tới ngồi xuống bên em
Đưa tay đón nắng lên ôi sao nắng rất mềm
Ở vườn em đó cành táo xanh chưa
Mà vẫn mang theo mang chi những nỗi sầu.
Thuở ấy em mười hai, tóc rối buộc đuôi gà
Anh bạn cùng xóm hai đứa la cà sau con ngõ bắn bi
Giỏi bắn nhất là Vi tới Minh nhà bác Tám
Anh và em thân lắm, ta luôn chia nhau, khi bánh, kẹo dừạ
Mây trôi về đâu mà không hẹn ngày trở lại
Gió bay về đâu mà trút lá đêm đêm
Em sao vội xa để buốt giá trong ta lặng lẽ.