Tôi còn nợ em một trái thông khô
Nợ trời Đà Lạt với khói sương mờ
Nợ góc phố chiều nghiêng nghiêng vạt nắng
Nợ đôi mắt buồn những lần đợi mong
Nếu mai ngày như con sâu nằm trong mắt bão
Anh sống sót trở về anh sống sót trở về
Em có còn em có còn hay em đã đi
Anh cũng xin cảm ơn em cảm ơn đời
Đã cho anh thấy lại những tang thương biến đổi đầy vơi.
Từ khi người cho ta biết biệt ly
Từ khi đời cho ta biết hạn kỳ
Từ khi tình cho ta biết sầu bi
Từ khi lệ cho ta biết ướt mi.
Sài Gòn ơi em ơi
Niềm thương nhớ nghẹn lời
Đong đưa làn tóc rối
Nghe sầu đắng trên môi.
Sáng nay trời đẹp nắng
Con đường cũ thân quen
Bóng râm trường quen lối
Để vạt nắng đơn côi.
Bao năm qua anh vẫn còn chờ đợi em
Một mình cô đơn đêm khuya anh ngóng đợi
Lá E7] rơi bay qua từng phím đàn
Cảm ơn em tặng qua khúc nhạc buồn
Nghe thấu tim anh như một thời khóc than
Nén lòng cho lệ khỏi trào tuôn.
Mơ ai lòng đêm trũng sâu nỗi niềm
Trăng rơi còn đây nỗi nhớ lênh đênh
Chỉ thoáng gió len cô phòng
Chợt nghe nhói trong tim lòng
Loài dế than nỉ non mãi vang
Nhớ nhung nhiều tâm vời vợi trong dáng thoáng nao nao
Trời lất phất mưa bay
Đêm hoang bóng nghiêng
Sao bỗng bước chân ngập ngừng
Từng vạt đèn mờ hiu hắt đêm
Từng nụ cười hiền xao xuyến tim
Để nhớ tình đã trong tôi.
(st21 Văn Vũ
Tím Đà Lạt chiều Hồ Xuân Hương
Làn gió bay vờn tóc vơi đầy
Có lúc vẫn vơ ngồi nhớ
Ngậm ngùi ngày tháng mệt nhoài
Dĩ vãng lướt trong đời ta
Nụ hôn nay cũ nhạt buồn