Có tiếc cũng đã muộn rồi
Có thương cũng đã nhạt phai
Đời nhau còn gì nữa đâu
Tình sầu một thời yêu dấu
Ngày em đi trời buồn lắm
Những cánh hoa thu quỳ xót thương tình si
Buồn vui tiếng núi đồi vời vợi cuối chân trời
Con đường hoàng hoa
Em mang hài lục
Con đường bạch cúc
Em mang hài hồng.
Biết rằng em sẽ quay về
Bởi lòng còn quá yêu người
Biết rằng em sẽ không hề
Quên bỏ tình ta, tình ta
Thôi một ngày đã xa
Thôi một ngày chóng qua
Thân ta chiếc lá thu rơi muộn màng.
Tựa bờ vai ngoan yêu nhìn nụ hồng lên ngôi
Ngọt ngào đêm Thu sang, gió đưa lời hát êm êm lả lơi phím đàn
Một vì sao lang thang, lạc vào đáy mắt biếc, rót thêm hương tình
Gối chăn rã rời tiếng yêu dâng tràn ngập hồn hoang
Chiều xuống bâng khuâng nhìn xa xa vời
Vạt sáng tan loãng đưa ngày vào đêm
Nhìn mây, mây đâu có hay
Nhìn trăng, trăng như ngó lơ
Nhìn đêm, đêm đen vẫn đen mịt mờ.
Tình đã lỡ đứng trong sương mờ vẫn còn mơ
Thời gian ấy với bao đêm ngày cùng trong mộng say
Rồi ta ngỡ phút giây mong chờ ngàn lời thơ
Mà đâu biết sẽ không bao giờ đời ta có đôi.
Nghe như mùi cỏ sương
Thoảng trong giấc vô thường
Đêm qua tuổi buồn thương
Ngủ lê ở bên đường
Lời cỏ sương mềm mại
Ngâm khúc trầm mi ai
Tuổi buồn thương vội đến
Bên dốc đồi nắng phai
Nếu em đừng gặp anh
Đêm sẽ chẳng thao thức
Hơi thở dồn trong ngực
Khỏi rộn ràng nôn nao