Ơi em, người tình lỡ, bên ta đời dang C dở.
Đời cho ta yêu vội, tình khuyên ta dại khờ.
Ơi em, người tình lỡ, ta nhớ em chiều đông.
Sài Gòn ơi ta yêu những chiều
Bâng khuâng gió lộng người qua vội vã
Sài Gòn ơi ta yêu những lần
Mưa rơi bất chợt giữa dòng ngược xuôi
Chiều công viên bao lần ước hẹn
Từ xa đưa giáo đường chuông ngân
Sài Gòn ơi còn lại trong tôi ngàn thương nhớ.
Im lặng trong lòng hàng đêm thao thức muốn nói lời yêu thương
Im lặng trong lòng tình cao chất ngất vẫn nói lời đắng cay
Tâm hồn thét gào, lời yêu da diết, lặng thầm vẫn mãi vô biên
Nếu em đừng gặp anh
Đêm sẽ chẳng thao thức
Hơi thở dồn trong ngực
Khỏi rộn ràng nôn nao
Gió thanh góp nhặt lá vàng
Em ngồi gom lại muôn vàn nhớ thương
Người đi bỏ mặc con đường
Người đi cách biệt âm dương đôi bờ.
Hãy yêu như non cao biển dài
Hãy yêu như mây trôi miệt mài
Yêu như mưa tuôn và gió cuốn
Hãy yêu nhau như đất trời phôi thai
Quen nhau từ kiếp trước
Hẹn gặp trong kiếp này
Uống chung một nguồn nước
Sao mình vẫn không hay
Khi buổi chiều rụng xuống, lũ cột đèn đứng lên
Khi đường chiều âm vang, nỗi đau buồn bật sáng trên mình chiều lai láng
Làm sao anh không nhớ, không nhớ em ngày tóc chẻ đôi
Làm sao anh không nhớ, không nhớ em, làm sao không nhớ?
Mùa đông dài, chiếc guốc nhỏ khua mãi vào vô thức
Đêm nay, đêm Giao Thừa, một góc phố đìu hiu
Ngập xác lá vàng rơi run trong gió
Ta ngồi lặng đếm thời gian
Tuổi đời đọng đáy ly vang
Nhấp rượu nồng đượm chút đắng cay, đắng cay
Người ru mắt ai vào mơ
Đắm trong trời thơ tháng năm xa mờ
Người đưa cánh sao lạc đêm
Chết bên thần tiên vỡ trong tay mềm
Tóc mây có nhớ bóng ai
Đi vào xa vắng muôn kiếp bơ vơ
Tóc mây có nhớ dáng ai
Âm thầm tha thiết thoáng trong mong chờ